
tay cậu. Cô bật nắp, đưa lên miệng uống một hớp. Như nhận ra điều gì đó, Sư Tử đưa lon cà phê xuống, mắt nhìn một lượt rồi lại vui vẻ uống tiếp. Thiên Yết nhìn cái vẻ trẻ con của cô nàng, khi mà khi nãy còn dỗi gì
đó, bây giờ lại tỏ ra vui vẻ như vậy, mà bật cười một cái. Sau đó, Yết
Ca lại tiếp tục đọc sách.
Uống được một nửa, cô đặt nó xuống bàn, tiếp tục chăm chú vào công
việc. Dù vậy, lon cà phê kia hình như vẫn không giải toả được cơn buồn ngủ dày đặc trong Sư Tử. Đôi mắt xanh thẫm vẫn trong trạng thái mơ
màng, hoàn toàn có thể ngủ bất kì lúc nào. Dù cho cô dụi mắt bắt mình
tỉnh táo bao lần, cơn buồn ngủ vô tội vạ vẫn cứ xông đến. Nãy giờ, chẳng biết đây là lần bao nhiêu cô ngáp nữa.
Thiên Yết dù chú tâm vào quyển sách, không có nghĩa là cậu không để ý đến từng biểu hiện của cô. Cái vẻ buồn ngủ mà còn cố gắng kia thật
khiến Thiên Yết bó tay. Mãi một lúc khi thấy cô nàng dường như không còn gượng nổi nữa, cậu đành lên tiếng.
– Tranh thủ trước khi vào học, cậu nên chợp mắt một chút.
– Nhưng…
– Không nhưng nhị gì cả. Tớ sẽ xếp gọn gàng sổ sách của cậu và bỏ vào cặp, được chứ?
Hoàn toàn không để cho Sư Tử có thể phản bác gì cả, Thiên Yết chỉ
toàn ngắt lời cô thôi. Nghĩ một lúc, Sư Tử vẫn bị cơn buồn ngủ xâm
chiếm. Cô đành làm theo lời Thiên Yết, nằm xuống bàn mà chợp mắt một
chút. Chỉ một chút thôi, cho đến khi có chuông reo…
Thiên Yết bỏ quyển sách của mình xuống. Cậu cẩn thận sắp xếp hết mấy
cái sổ sách đặt khắp nơi trên bàn học của Sư Tử mà không đụng đến cô
nàng. Thiên Yết lấy cái cặp dưới bàn của Sư Nhi, rồi bỏ chúng vào. Cậu
hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy cái túi giấy đựng bốn quyển sách mà cô hỏi
mượn cậu vẫn còn đó. Đặt cái cặp xuống đất, Thiên Yết quay sang Sư Tử,
trong lòng cậu dâng lên sự thương cảm, cô đã làm việc quá sức rồi.
– Cậu ít nhất, cũng nên để ý đến sức khoẻ của mình chứ.
Thiên Yết bất giác đưa tay vén mấy sợi tóc mái loà xoà trước mặt Sư
Tử. Cô nàng này, thật sự, với Tử Nhi chẳng khác nào bản sao của nhau.
Giống nhau đến lạ. Dù cho Tử Nhi là mối tình đầu tiên của Thiên Yết đi
nữa, cậu đã từ bỏ rồi, từ khi Tử Nhi và Song Ngư hứa hôn với nhau. Dù
vậy, mỗi lần nhớ đến vẫn khiến Thiên Yết đau đớn không thôi. Liệu cậu có thể, bắt đầu một chuyện tình mới, lại mở cửa trái tim đóng băng của
mình một lần nữa, với cô gái tên Sư Tử, cô gái có vẻ ngoài giống hệt Tử
Nhi không? Nhưng cậu làm sao có sự lựa chọn, khi nụ cười của hai cô gái
quá giống nhau, khi sự ấm áp của họ dường như là một. Và làm sao có thể, khi cậu, đã trót yêu cô gái tên Vũ Sư Tử này rồi…
Song song với điều đó, đây là lần đầu tiên, cậu sợ, sợ rằng Tử Nhi…
cô bé ấy còn sống. Nói đúng hơn, cậu không thể tưởng tượng nếu Sư Tử và
Tử Nhi là một, chẳng phải cậu lại một lần nữa, rơi vào bế tắc sao…
Trong vô thức, Thiên Yết hơi nhoài người về phía trước. Nhẹ như gió
thoảng, cậu đặt lên trán Sư Tử một nụ hôn. Chính Thiên Yết cũng chẳng
hiểu tại sao mình lại làm vậy, chỉ biết một điều, vẻ mặt Sư Tử khi ngủ,
thánh thiện đến mức, cậu không kiểm soát bản thân. Một phần cũng là vì,
cậu không muốn tiếp tục nhìn cô chằm chằm, để rồi hình ảnh của cả hai cô gái, chồng vào nhau…
– Tớ thích cậu…
oOo
Song Ngư khẽ mở mắt. Cậu không hề ngủ, từ lúc cái lớp này chẳng còn
âm thanh ồn ào nào, cậu chẳng hề ngủ dù chỉ một giây. Cậu chỉ nhắm mắt
để đó, rồi ép mình ngủ. Điều đó khiến Song Ngư vô tình nghe được, thậm
chí thấy được mọi thứ.
Dù cho Thiên Yết chưa từng nói, cậu vẫn đủ tinh ý để nhận ra tình cảm mà Thiên Yết dành cho cô nàng Sư Tử không phải chỉ là tình bạn đơn
thuần, mà là tình yêu nam nữ. Thiên Yết thích Sư Tử, cậu đương nhiên biết. Đây là lần đầu
tiên suốt mười năm qua, Thiên Yết mở lòng và thích một người ngoài Tử
Nhi từ khi cậu ta từ bỏ tình cảm của mình dành cho cô. Vậy mà hà cớ gì,
tim Song Ngư chẳng khác nào như bị một thứ gì đó đè nặng, nặng trĩu và
đau đớn. Rõ ràng dù cho có bao nhiêu lâu trôi qua, trong tim Song Ngư
vẫn chỉ có mỗi hình bóng của Tử Nhi ngự trị, dù cho cô bé ấy đã không
còn đi chăng nữa. Nếu là vì Sư Tử có vẻ ngoài giống Tử Nhi, có phải cậu
đã bị ảo tưởng và thần thánh hoá cô không, hay vì cậu, quá ích kỉ…
oOo
Bên ngoài phòng học, một cô gái đang đứng, dựa hẳn lưng vào tường như chẳng còn sức lực nào. Hai bàn tay ôm chặt miệng, răng cắn chặt môi
dưới đến bật máu, chỉ cố để không phát ra những tiếng nấc liên hồi. Dù
vậy, đôi má đã bị thấm đẫm bởi nước mắt từ bao giờ. Hai vai cô cứ run
lên bần bật.
Lẽ ra cô không nên quên đồ, lẽ ra cô không nên chạy về lớp học để tìm nó, để rồi thấy được cảnh tượng khiến trái tim cô như nát vụn. Tất cả
đều là lỗi của cô. Chạy về lớp cũng là lỗi của cô, nhìn thấy hành động
dịu dàng mà cô không bao giờ có được từ cậu cũng là lỗi của cô, nghe
được lời tỏ tình thầm lặng ấy của người con trai mà cô yêu hơn cả bản
thân, nhưng sẽ không bao giờ dành cho cô, để rồi khóc vì quá đau cũng là lỗi của cô. Lỗi của cô, tất cả đều là lỗi của cô. Như