
sau đó gọi đại một ly cà phê khi người bồi bàn hỏi.
Cho đến tận khi ly cà phê được mang ra, cả Nam và Xử Anh đều không ai lên tiếng. Nhận lấy ly cà phê của mình, Nam khuấy đều rồi uống một hơi. Cậu dường như đang đợi Xử Anh.
– Con nhóc đó… sao rồi…?
Xử Anh bặm chặt hai môi. Khó khăn lắm, cô mới có thể nói thành tiếng. Dù vậy, đáp lại Xử Anh vẫn là sự im lặng từ Nam. Mất một lúc, cậu mới
trả lời. Nhưng nói vậy, chứ đó có lẽ là hỏi ngược lại thì đúng hơn.
– Sao lại hỏi tôi? Chị là kẻ đã gửi tin nhắn cho Xử Nữ thông báo nơi Tử Nhi bị nhốt còn gì.
Nhìn cái bộ dạng co rúm lại của Xử Anh, Nam nhếch môi. Đặt ly cà phê xuống bàn, cậu tiếp.
– Mà chị việc gì, phải lo lắng cho em gái tôi nhỉ? Hay, lại có kế sách gì nữa đây?
Mặt Xử Anh tối lại. Đó là tất cả những gì cậu ta có thể nghĩ về cô
sao? Nực cười thật đấy! Cái giọng điệu thể hiện rõ sự tự tin và xem
thường người khác kia của Nam thật khiến Xử Anh thấy khó chịu.
Ngược lại với điều đó, Nam lại rất bình thản. Cậu vẫn biểu lộ khuôn
mặt không chút cảm xúc, dường như không quan tâm đến cô gái ngồi trước
mặt. Khuấy cà phê trong ly một cách bất cần, đôi mắt màu xanh thẫm nhìn
xa xăm, Nam nhếch môi.
– Mà tôi hơi thắc mắc. Tôi tưởng, chị ghét cô chị gái của mình lắm chứ? Lẽ ra, mục tiêu của của chị phải là Phạm Xử Nữ mới đúng.
Xử Anh hơi giật nảy trước câu nói của Nam. Cô mím chặt môi, khẽ lườm cậu.
– Cậu có ý gì?
– Tôi chỉ đang thắc mắc, vậy thôi.
Chợt, Nam đứng dậy. Cậu chồm qua bên chỗ ngồi của Xử Anh, tiến sát
lại gần cô. Trong khi cô còn tròn mắt kinh ngạc, Nam đã dùng tay nâng
cằm Xử Anh, buộc cô phải nhìn vào mình.
Trong vài giây, sự sợ hãi lan khắp cơ thể Xử Anh. Không còn là sự đùa cợt như nãy giờ, Vũ Nhật Nam trước mặt cô lúc này chỉ là một con người
lạnh lùng với khuôn mặt bình thản đến lạ, đôi mắt màu xanh thẫm tĩnh
lặng như mặt biển sâu thẳm kia khiến cô không lạnh mà run.
– Tôi cảnh cáo chị! Trừ Tử Nhi, tôi không cần biết mục tiêu của chị
là ai. Thậm chí là Xử Nữ, tôi cũng không quan tâm. Nhưng nếu dám làm tổn thương đến Tử Nhi, đừng trách tôi độc ác!
Chớp mắt một cái, Xử Anh chợt bật cười. Cô dùng tay mạnh bạo gạt tay
Nam ra. Liếc nhìn cậu bằng ánh mắt chán ghét, Xử Anh nói bằng giọng pha
lẫn tức giận.
– Tử Nhi! Tử Nhi! Lúc nào cũng là Tử Nhi!! Kể ra con nhóc đó cũng may mắn lắm!! Sinh ra đã là con nhà giàu, lại có người anh trai yêu thương
mình đến thế này, thật khiến tôi cảm thấy ganh tỵ với nó đấy!!! Cậu đe
doạ tôi?! Nực cười!!
Nam nhíu mày lộ rõ sự khó chịu. Cậu dường như không để ý đến sự tức giận của Xử Anh.
– Tôi chỉ đang đền bù cho con bé. Còn chị thật vô dụng khi cả bản
thân mình muốn làm gì cũng không biết. Gọi tôi ra đây, là muốn nói bấy
nhiêu thôi? Nếu vậy, tôi không thừa thời gian mà ở đây ngồi nghe chị nói nhảm.
Nói rồi, Nam đứng dậy. Sau khi bỏ lại một tờ tiền đủ để trả chầu
nước, cậu nhanh chóng rời khỏi chỗ mà bước ra khỏi quán, không một lần
nhìn lại cô gái kia.
Hai bàn tay Xử Anh nắm chặt lấy mép váy, khuôn mặt nhăn lại khó coi.
Cô còn chưa kịp nói gì cả, Nam đã bỏ về. Trong mắt cậu ta, có lẽ cô chỉ
là một bà chị phiền phức, vướng víu. Chỉ việc nói chuyện thôi cũng trở
thành mâu thuẫn rồi cãi nhau. Tất cả những gì Nam nghĩ về cô, thật khiến Xử Anh thấy nực cười.
Cách đó không xa, một cô gái ngồi trên ghế, đầu hơi cúi xuống như để
giấu đi khuôn mặt. Ngậm lấy cái ống hút, cô dường như đang suy nghĩ gì
đó. Khóe môi hơi nhếch lên tạo thành nụ cười đầy ẩn ý, trong đôi mắt đen láy dâng lên sự thú vị. Cô chợt móc ra từ trong túi cái điện thoại, vừa ngâm nga giai điệu vừa bấm gì đó, rồi đưa lên áp vào bên tai.
– Đúng như những gì anh nói, Leon và Phạm Xử Anh có mối quan hệ khá
rắc rối đấy! Em chẳng biết gì đâu~~ Nhưng hình như, bọn họ đang nói về
Leora! Vâng, em hiểu~
Tắt điện thoại, cô gái lại tiếp tục ngậm lấy chiếc ống hút một cách vui vẻ.
(Còn tiếp)
Giữa đường phố nhộn nhịp, có hai vô gái đang bước đi chầm chậm. Đi
cạnh bên nhau, nhưng cô gái trông có vẻ chững chạc hơn dường như đang
mải suy nghĩ điều gì đó, khi đôi mắt cứ nhìn bâng quơ đâu đó một cách lơ đễnh, trong khi cô nàng còn lại thì vui vẻ ăn kem.
Dạo gần đây, Xử Nữ không thể ngừng suy nghĩ về nhiều thứ, đặc biệt là về Xử Anh. Dạo gần đây, cô nghe nói Xử Anh không về nhà, mà thường ở
lại nhà bạn hoặc khách sạn. Thậm chí, Xử Anh cũng chẳng còn gây sự với
cô nữa. Điều này thật khiến Xử Nữ không khỏi thắc mắc.
– Xử Nữ? Xử Nữ!? Này, cậu có nghe không đấy?!
Xử Nữ khẽ giật mình, ngơ ngác quay sang.
– Cậu rốt cuộc đang mơ màng gì đấy, Xử Nữ?
Song Tử nói bằng giọng phụng phịu. Cô biết chắc là nãy giờ những gì
cô nói là công cốc mà. Song Tử cười gian manh. Bỏ tọt cây kem vào mồm,
cô nhào đến bẹo má cô bạn lớp phó.
– Này, cậu làm gì—?
– Nhăn nhúm xấu chết đi được!! Cậu còn định bơ tớ đến bao giờ