
cảm giác như thế. Mình tin Băng không phải là loại người như vậy. Đôi lúc mình thấy như vậy, nghe như thế nhưng thật ra không phải đâu. Mình nghĩ cậu và Băng phải nhanh chóng gặp nhau bày tỏ những khuất mắc để mọi chuyện được rõ rang. Chứ cứ dần dà cái kiểu này chỉ làm tổn thương nhau thôi.
- Mình cũng định vậy, nhưng …
- Cậu sợ Băng gật đầu khi cậu hỏi có thật là cô ấy yêu người khác chứ gì, nếu cậu nghĩ vậy thì càng nên sớm nói rõ với nhau hơn.
- Ừ, mình sẽ làm theo lời cậu xem sao.
Nam buồn cho hắn, nhưng nghĩ đến mình càng sầu thêm. Tương tư Phương đã lâu, cũng tìm cách tiếp cận cô nàng rồi cuối cùng lại bị từ chối thẳng thừng. Biết Phương thích hắn nhưng Nam vẫn mong một ngày nào đó hình bóng hắn sẽ nhỏ dần trong tim cô và cậu hy vọng mình có thể chiếm lĩnh trái tim đó mặc dù cậu biết là rất khó khăn.
Chiều nay quán khá đông nên ai nấy đều đều làm việc thở không ra hơi. Chắc tại cái nắng như thiêu đốt của Sài Gòn đã buộc họ vội vã kéo nhau vào quán nghỉ ngơi. Người thì dán mắt vào laptop, người thì dưa lê dưa chuột cười nói rôm rả, người thì tờ báo trên tay, người thì chăm chú lên màn hình ipad, người thì trầm ngâm bên ly cà phê mát lạnh,…Mỗi người một tư thế, một cách hưởng thụ riêng khi bước vào quán này. Nhưng giữa họ vẫn có một điểm chung đó là tìm cái bình yên, cái nhẹ nhàng, thanh thản nơi đây khi mà cuộc sống xô bồ, ồn ào, vội vã đang ngày càng khiến họ cảm thấy mệt mỏi.
Cơn mưa quen thuộc bất chợt kéo đến vội vã, và cuốn đi bao lớp bụi đường của thành phố. Nhưng nó không xóa tan đi được lớp bụi bẩn bám đầy trong lòng hắn. Những cơn mưa chỉ toàn gợi cho hắn nhớ lại những kỉ niệm buồn, những kí ức đau lòng, những điều mà hắn cố quên, những thứ đã thuộc về quá khứ, và cả những việc đang xảy ra ở hiện tại.
- Nè Phong! Hình như giữa anh chàng Duy và cô nàng Như có tiến triển rồi đấy.
- Ờ, mình cũng thấy họ xứng đôi đó.
- Nhưng có lẽ Duy cần nhiều thời gian đấy.
- Ờ, mình cũng không biết nữa.
- Mà cậu lo cho mình trước đi rồi hãy quan tâm chuyện người khác.
- Hazzzz…hết rồi.- Nam thở dài lắc đầu ngao ngán
- Sao, bỏ cuộc rồi à?
- Mình thì chưa nhưng cô nàng đã thẳng thừng từ chối rồi.
- Hả, vậy cậu đã nói với Phương rồi à?
- Ừ.
- Trời! Sao cậu vội quá vậy. Ông bà ta đã dạy dục tốc bất đạt mà không nghe.
- Nhưng mình không bỏ cuộc đâu.
- Ờ. Cứ từ từ! Cậu đừng vội.
Kết thúc buổi làm việc mệt nhọc, hắn vừa dắt xe ra cổng đã nghe Nam ghé tai nói:
- Phong chờ mình chút nhen, mình đi "giải quyết nỗi buồn" chút, tự nhiên đau thế này.
Nam vừa nói vừa quay đầu chạy vội vào quán.
- Này này, nhanh nhanh chút nhen
Hắn thấy cái dáng Nam chạy mà buồn cười
Buổi tối từ ngoài nhìn vào thấy quán khá đẹp, nhiều sắc màu lung lung nhưng không quá rạng rỡ lắm- một vẻ đẹp nhẹ nhàng, lãng mạn.
---
Kết thúc! Hết rồi ư? Mấy ngày nay Trung luôn tự hỏi bản thân như vậy. Cậu rất đau, nhưng cậu cũng biết rõ là Băng còn đau hơn cậu nhiều. Thời gian qua, cậu cảm thấy chán chường, mệt mỏi. Cậu không muốn đến trường, cậu sợ thấy Băng. Cậu đang cố quên hình bóng người con gái ấy nhưng tại sao giấc ngủ nào cô cũng hiện về trong tiềm thức cậu thế? Tại sao không thể quên được cơ chứ? Tại sao cậu càng cố quên lại càng nhớ?
Một mình trên con đường vắng với nỗi cô đơn bao quanh, chợt cậu lại nghĩ về Vân Anh, nhớ lại mấy lần đụng mặt cô nàng chợt cậu bậc cười khe khẽ.
- Á!!!!!
Tiếng hét thất thanh của cô gái kéo Trung trở về thực tại.
Trung giật mình quay sang nơi vừa phát ra tiếng hét.
- Hả lại là cậu à.- Cả hai cùng đồng thanh.
- Sao cậu lúc nào cũng theo ám tui hết vậy.- Vân Anh chống nạnh nhíu mày.
- Nè cho cậu nói lại lần nữa đó. Ai ám ai chứ? Đúng là đồ…
- Đồ gì.
- Đồ con gái.
- Xí…nói vậy cũng nói… Bộ tui là con trai chắc?
- Mà sao cậu lại lang thang một mình ở đây vậy.- Cô nàng tò mò hỏi.
- …
- Nè, cậu có nghe không hả?
- Chỉ đi dạo chút thôi.
- Đi dạo? Sao không rủ ai đi cùng mà đi một mình vậy?
- Có ai đâu mà rủ. Với lại mình cần yên tĩnh chút.
- Sao…Có chuyện gì buồn phải không?
- Nè Vân Anh! Nếu cậu muốn quên đi một người cậu sẽ làm gì? Mà không phải. Ý mình là phải làm gì để hình bóng người ấy nhạt nhòa đi không?
- Cậu đang thất tình à?
- Có thể xem như vậy.
Nghe Trung nói thế, cô cười mà ho sặc sụa. Định bụng sẽ chọc anh chàng này, nhưng thoáng thấy bộ dạng sầu não của Trung cô cũng chẳng còn tâm trang để đùa nữa nên cau mày hỏi lại:
- Có phải hình bóng của người ấy quá lớn đến nỗi mỗi hành động, mỗi việc làm của cậu đều đều tồn tại trong suy nghĩ của cậu không?
- Ừ.
- Có phải cậu càng cố quên thì lại càng nhớ không?
- Ừ. <