
tay hắn:
- Nè…Cậu làm gì mà đứng như tượng vậy
Giật mình hắn đáp:
- À! Không có gì.
- À…Mình xin lỗi chuyện lúc nãy nha.
- Thôi bỏ đi. Nhắc tới chuyện đó làm gì nữa, chỉ là sự cố ngoài mong muốn thôi mà.
Làm đến 6h nghỉ giải lao, hắn bưng dĩa cơm ra ngồi một góc khuất ít ai tới, ngồi ăn một mình.
- Tìm thấy rồi.- Cô bé reo lên khi thấy hắn đang ăn cơm một mình
- Thấy gì cơ?- Hắn ngơ ngác.
- Thì tìm thấy cậu chứ thấy gì nữa trời.
- Mà tìm mình chi?
- Tui thích tui tìm được hông.
- Ờ. Nếu cái gì mình thích mà không ảnh hưởng tới ai thì cậu cứ làm.
- Sao không ăn chung với mọi người cho vui lại chạy ra đây ngồi zậy?
- Thích.
- Hứ.
- …
- Cho mình hỏi một câu được không?- Cô bé có chút thắc mắc.
- Ờ. Hỏi đi.
- Sao cậu lại đi làm thêm vậy? Nghe anh Đức (gã quản lí) bảo cậu vẫn đang học lớp 11 mà.
- Chứ sao cậu lại làm ở đây?- Hắn hỏi lại.
- Mình cần va chạm cuộc sống nhiều hơn, như thế sẽ trưởng thành hơn, với lại ở nhà chỉ học bài không chán lắm.
- Còn cậu chưa trả lời câu hỏi mình mà.- Cô nhắc.
- Mình cần tiền.
- Cậu mới học lớp mười một mà cần tiền chi? Không có tiền sao không xin ba mẹ mà đi làm thêm làm gì?- Cô nghiêng đầu nhìn hắn thắc mắc.
- Nhưng… họ đã… mất rồi.- Hắn hơi ngập ngừng buông từng tiếng
- Ơ…Mình xin lỗi, mình không biết. Mình vô tâm quá.- Cô bối rối vẻ mặt hối hận.
Hai lòng bàn tay úp vào nhau, nắm thật chặt:
- Không sao. Mọi thứ dù sao đã thuộc về quá khứ.
- …
Ánh mắt xa xôi hướng về một nơi nào đó, hắn chợt mỉm cười nhẹ khi tương tượng rằng ba mẹ hắn sẽ đoàn tụ ở một nơi rất xa, rất xa.
Hôm nay, hắn khác hẳn hôm qua. Một sự thay đổi nhanh chóng mà mọi người ai cũng nhận ra nhưng không hiểu rõ vì sao.
Có ai biết rằng tối hôm qua, hắn về nhà. Vô tình như một sự sắp đặt sẵn hắn đã bắt gặp bức thư ba hắn viết cho hắn cách đây ba năm.
\ Gởi con trai yêu quý của ba!
Ba là người lo xa, mẹ con hay nói như vậy, mà cũng đúng vì ba không lạc quan như người ta và cũng vì thế mà ba không biết ngày mai ba sẽ còn sống hay không. Đây là khuyết điểm lớn nhất của ba mà ba không thể khắc phục được, ba mong rằng con đừng bao giờ giống ba điểm này nha con.
Nhưng vì tính ba là thế nên ba không ngăn được mình viết mấy dòng này để gởi con trai phòng khi ba qua đời đột ngột, không biết trước lúc nào để căn dặn thêm con mấy điều này.
Con à! Con là con trai duy nhất của ba mẹ nên ba mẹ rất yêu thương con, điều đó chắc con biết rồi đúng không. Điều ba mong muốn là dù xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì con hãy mạnh mẽ lên, không được phép gục ngã, con phải bước tiếp dù trái tim nhỏ bé của con bị trăm ngàn mũi dao cắt xẻ. Được như vậy ba mới nhẹ lòng mà đi, được như vậy thì coi như con đã trả trả hiếu cho ba mẹ rồi đấy, con trai à.
Dù Trái đất này có ra sao, bản thân con như thế nào đi nữa thì ba mong nụ cười sẽ mãi đậu trên môi con, không bay mất.
Ba chỉ nói thế thôi, điều ba mong chỉ có thế, con nhớ giữ gìn sức khỏe nhen con trai\
Thân!
Ba của con.”
Vậy đó, hai hàng nước mắt lặng lẽ bò xuống gò má của hắn khi đọc xong những dòng tâm sự của ba. Và đó cũng là lý do hắn đã đứng dậy mạnh mẽ mà ai bắt gặp đều có thể cảm nhận được một sự thay đổi đột ngột giữa ngày hôm qua và hôm nay trong con người của hắn.
- Mà sao cậu không hỏi gì về mình thế. Cậu không thắc mắc à?- Để phá tan không khí nặng nề nãy giờ cô bé lên tiếng.
- Mà hỏi gì?
- Trời! Hỏi gì thì tự cậu biết chứ sao hỏi mình. Chẳng hạn cậu hỏi mình tên gì, bao nhiêu tuổi, đã có người yêu chưa, vv…vv
- Ờ. Vậy cậu tên gì, bao nhiêu tuổi, đã có người yêu chưa?
- Trời! Hỏi từng cái thôi, gì mà giống robot làm một lèo zậy. Hazz!!! Nghe nè, mình tên Phạm Tuyết Như. Cũng như cậu mình đang học lớp mười một và hiện tại mình đang ế.
- Ờ.
- Ờ là sao? Hết biết hỏi gì mình nữa à?
- Ờ.
- Trời, lại ờ nữa. Cậu nói chuyện với con gái vậy không sợ họ buồn à?
- Chẳng biết.
Hắn lại nhớ tới Băng, người con gái hắn yêu, và cũng làm hắn đau. Đâu đó câu ca: “Những yêu thương giờ không bên cạnh anh/ Giờ vội xa âm thầm bỏ rơi một ai chốn này/ Gió cứ mang em đến rồi lại đi/ Đùa vui trên nỗi đau gió ơi hãy trả em về” ngân nga thoáng qua tai hắn.
Nhìn sắc mặt thoáng buồn của hắn, cô biết mình lại vừa gợi lại nỗi niềm mà có lẽ nó chẳng hề vui vẻ gì đối với hắn.
Hôm nay, hắn làm việc hơi mệt bởi khách vào quán khá đông và khu vực hắn phục vụ luôn luôn nằm trong top có mật độ “những cô em gái” cao nhất.
Mấy cô nàng vào quán bữa đầu không biết nhưng hôm sau biết rồi chỉ chịu ngồi ở khu vực hắn phục vụ chỉ để dễ dàng ngắm hắn. Cũng đúng thôi, một trăm cô lúc này mà nhìn hắn đảm bảo chín chín cô say liền, cô còn lại