Hoàng Hậu Nghịch Ngợm Và Vương Phi Ngây Thơ

Hoàng Hậu Nghịch Ngợm Và Vương Phi Ngây Thơ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325780

Bình chọn: 8.00/10/578 lượt.

iều những tưởng đã
thành sự thật (Chúc mừng bạn đã trúng gió í lộng trúng số hô hô hô), cô
nhìn bà đôi mắt có vẻ hơi bần thần

-"Bà ơi! Niệm tình đứa cháu
không rõ lai lịch này có thể xin bà một chỗ ở không" Cô nói không chút
cảm xúc, có thể nói là bây giờ đang bị sốc nặng

-"ừ" Nghe xong câu
này bà vui không tả xiết, từ từ tìm hiểu tiểu nữ nhân đáng yêu này, bà
thật là muốn ghép đôi bọn chúng mà, con bé này thật là đặc biệt, bỏ lỡ
thì uổng phí cho cái ngôi Thái tử Phi quá hô hô. Bà cầm tay nhỏ dắt đi
ra ngoài cổng, bọn gia đinh thấy bà liền cúi chào, bà kéo nhanh tay cô
và đưa vào kiệu, một hồi lâu sau

-"Oh My God" Cô há hốc mồm nhìn
hoàng cung tráng lệ, khôg phải do sự to lớn của nó, cô cũng chẳng lạ gì
vì chính cô cũng sở hữu một căn biệt thự chỉ hơi nhỏ hơn nơi này chút
xíu thôi, mà chính xác là cô không ngờ lão nhân gia bên cạnh mình là Lý
Thái Hậu

-"Thôi nào nữ tử đừng có há họng như thế, ta biết cháu bất ngờ hô hô" Bà cười gian tà nhìn cô, cô lấy tay đảy họng mình ngậm lại

- Tên cháu là gì?" Bà nhẹ giọng hỏi đặt mông ngồi xuống ghế

-"Cháu là Jenny Trần" Cô đáp, tự mình ngồi xuống ghế

-"Cái gì mà J..em my Trần" Bà líu lưỡi nói, gương mặt vô cùng khó hiểu

-"j..e..n..n..y.." Cô chậm chậm đọc

-"Jo...m...y" Bà lưỡi đủ hình dạng nói theo

-"không là J...EN... NY"

-"Jenny" Bà cuối cùng cũng rặng ra được

-"Đúng rồi" Cô hoan hỉ vỗ tay

-"Tên cháu kì quá, cháu là người ngoại quốc sao, mắt cháu.." bà chỉ chỉ lên mắt mình

-"A! Đúng thế cháu là người nước ngoài, mẹ cháu là người Anh, ba là người việt Nam

-"Bà chưa bao giờ nghe tên mấy nước đó"

-"Cháu hiểu" Cô thở dài, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi, đột nhiên nhớ tới cái
tên 'nghèo kiết xác" không có áo mặt liền rùng người một cái

-"Được rồi cháu mệt rồi, ngủ đi,mai ta nói chuyện tiếp, bà ngáp dài nhìn cô,
lần này mới chú ý tới quần áo cô đang mặc, chẳng phải quá ngắn sao, tất
cả mọi thứ đều lạ, cả mái tóc kia nữa, ở cô bé này có điều gì đó rất lạ, nhưng không quá nguy hiểm, Tư Kì Phong bà sẽ làm cho cháu phải cưới cô
cháu dâu Jenny này, bà mỉm cười, cô không buồn để ý, chẳng khách khí đặt lưng xuống ngủ. Bà thổi tắt nến đi lại phía giường nằm xuống, cảm giác
thật ấm áp khi có cháu dâu ngủ cùng

-"ẮT XÌ" Nhỏ nhổm dậy, mắt vẫn còn mơ màng ngái ngủ, đôi môi
nhỏ nhắn khẽ mở ra ngáp một cái, bàn tay ngọc nhay nhay cái mũi cao cao
thon thon ngứa ngứa của mình, do mặc cái váy ướt nhẹp nằm ngủ nên giờ
mới ra thế này, ngủ hơn nửa canh giờ mới chết chứ. Chàng giật mình quay
đầu lại nhìn nhỏ, thân người be bé ngơ ngơ nhìn về phía chàng, chàng
bước đến trên tay cầm một cái bọc đưa cho nhỏ

-"Lan Nhi, thay đồ
đi, mặc đồ ướt thế này sẽ cảm đấy" Chàng ôn nhu, ánh mắt khẽ lay động êm dịu như nước hồ thu nhìn nhỏ. Chàng - lạnh lùng không bao giờ biết đối
xử một cách nhẹ nhàng là gì, chàng - cứng ngắt không bao giờ biết nói
lời ấm áp với ai, nhưng đối với nhỏ sao lại khác thường như vậy, loại
cảm xúc khi ở cạnh nàng dù chỉ mới là ngắn ngủi lần đầu nhưng lại đem
đến cho chàng một sự vui vẻ khó tả còn cái gì đó rất dễ chịu trong lòng. Nhỏ chớp chớp mắt cầm lấy cái bọc trên tay chàng

-"Tuân ơi! Lan
cần thay đồ" Nhỏ nói nhỏ,thanh âm mềm mại như nước mát rót vào lòng
chàng, mặt chàng liền nóng lên, vội vàng đẩy cửa đi ra

-"Cái này
sao lạ quá dậy" Lông mày nhỏ nhíu lại, mắt không ngừng lay động nhìn bộ
trang phục trên tay, chỉ ba từ để diễn tả "không-biết-mặc", mấy cái này
rắc rối quá, nhưng váy ướt như thế này, nhỏ thoáng đỏ mặt, bước tới gần
bàn lấy từ trong giỏ ra một cái kéo, là do Jenny bảo đem theo để phòng
thân, thằng cha nào dám lại gần nhỏ xoẹt đi luôn, nhỏ vội vã lấy kéo đến cạnh giường cắt thành một lớp vải ngắn khoác lên che lấp đi phần dưới,
lấy cái yêm mặc tạm vào rồi câm y phục đến gần cửa, nhỏ giọng

-"Tuân, Tuân vào đây giúp Lan một chút"

-"Giúp ư, được rồi ta vào nhé" Chàng đẩy cửa vào, con ngươi ứa đọng
trên người nhỏ, sao lại ăn mặc như thế này, tuy kì lạ nhưng thật sự rất
hấp dẫn, quyến rũ, da trắng mềm mại, tóc được lau khô dài đến ngang
lưng, thắt lưng của nhor tất cả đều được che lấp đi phần ám muội nhất,
cái yếm đào mỏng tất cả có thể thoáng thấy được bên trong đang phập
phồng theo từng nhịp thở, chàng như nghẹt thở, cả người nóng ran, nếu
như là bình thương thì chàng đã đem làm thịt ngay rồi, nhưng nhỏ thì
khác chàng không muốn nhỏ đau buồn, hận chàng. Chàng cố gắng lơ đi, đôi
mắt đáp xuống chỗ khác để tránh châm lên ngọn lửa trong chàng.

-"chuyện gì" Chàng cố tỏ ra vẻ cứng rắn

-"Đồ này, không biết mặc, Tuân có thể..? Trời đất kêu chàng mặc giúp y
phục vậy không phải là hại chàng sao, tiểu nha đầu này sao có thể dễ
dàng như thế chứ, cứ nghĩ đến người bây giờ được nhờ vả không phải chàng mà là một nam nhân khác thật là điên người mà

-"Tuân...nếu không
được thì có thể nhờ anh lúc nãy ở đây cũng được" Nữ tử này còn dám gọi


Polly po-cket