XtGem Forum catalog
Hoàng Hậu Đến Từ Tương Lai

Hoàng Hậu Đến Từ Tương Lai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323493

Bình chọn: 10.00/10/349 lượt.

lại ở nơi này…!? Còn Dương phi đâu? Sao muội ấy không có ở đây?” Trương phi bình tĩnh nói

“Đúng đó! Sao không có Lâm muội ở đây!” La phi tiếp lời, và các nàng như lấy lại bình tĩnh.

“Tỷ… Trương tỷ, tỷ còn nhớ chứ….!?” Quách phi dịu dàng lên tiếng

“Ừ… ngày hôm đó!?” Trương phi lên tiếng

“Chắc chắc đây là một âm mưu rồi… họ muốn *** hại chúng ta” La phi hoảng hốt lên tiếng

“Không…!? người họ muốn hại là Lâm muội” Trương phi tiếp tục nói

“Ừ… cũng đúng!?” Ưng phi đưa tay đỡ cầm ra chiều suy nghĩ

“Vậy giờ chúng ta nên làm sao đây? Trương tỷ…” Tây phi níu vạt áo của nàng mà nói

“Ta nghĩ…. Chúng ta nên tạm thời ở lại nơi này… dù sao giờ có ra cũng không ra ngoài được! ta nghe nói vùng này đã bị hoàng thượng cho phong toả…”

“Vậy chúng ta phải sống ở nơi đây sao…?!” các nàng quí phi hoảng hốt nhìn Trương phi mà nói. “Lỡ chúng ta nhiễm bệnh thì sao… không thể được” các nàng lại hoảng hốt

“Các muội im đi…!? (Trương phi hét lớn) trong trường hợp này, chúng ta cần bình tĩnh… ta nghĩ nếu chúng ta cẩn thận thì chắc sẽ không mắc phải dịch bệnh này đâu? với lại nếu thấy chúng ta mất tích thì ắt hẳn tiểu Bảo sẽ cho người đi tìm kiếm….” Trương phi dịu lời an ủi các phi tử khác…..

“Ừ….” Các nàng nghe Trương phi nói thế cũng cảm an lòng, và thế là các nàng bắt tay vào dọn dẹp chỗ ở. Thân là công chúa và con gái của các vị đại thần nên việc dọn dẹp đối với các nàng khá khó khăn.
Còn về phần đám người của Thiên, sáng hôm sau ở Đỗ phủ tỉnh dậy không thấy sự ồn ào náo nhiệt của đám cung phi (trong đó có nó) nên lo lắng chạy đi tìm và kết quả là không thấy ai… mấy người đó lo lắng chạy đi khắp nơi trong kinh thành tìm kiếm

“Hồng Loan… cô…cô….cô tìm được chưa? hộc hộc” Thiên thở dốc hỏi Loan.

“Công tử… tiểu nữ…” Hồng Loan lắc đầu nhìn Thiên trong dạng lo lắng

“Tức thật…” Thiên nắm chặt tay…. “Lỗi tại ta…”

“Công tử…” Hồng Loan nét mặt buồn rầu nhìn Thiên

“Dương quốc cựu…” cùng lúc đó Trung và Cung tới….

“Sao…!? Các người có tìm thấy các nàng không…?!” Thiên kéo áo Trung lại gần và hỏi.

“Quốc cựu… chúng tôi…” Hoàng Trung ấp úng

“Chúng tôi không tìm thấy ai cả…?!” Công Cung dứt khoát trả lời

“Chết tiệc….” Thiên ngồi khuỵ xuống đất.

“Công tử… tiểu nữ nghĩ chúng ta nên báo lại cho hoàng thượng biết…” Hồng Loan đỡ Thiên đứng dậy mà nói

“Không được…?! không được cho hắn ta biết” Thiên nói mà mặt đầy sát khí

“Thể nào hoàng thượng cũng biết… người cần gì phải dấu chứ?!” Công Cung miệng lưỡi đối đáp với Thiên. Thiên lườm anh một cái.

“Ta không cần biết… tóm lại là không cho tên tiểu tử ấy biết chuyện này… ta sẽ có cách tìm các nàng ấy trở về…” nói xong Thiên lại bỏ đi….

“Ta nên làm gì đây…?!” Hồng Loan hỏi sau khi Thiên đã đi

“Ta nghĩ chúng ta nên làm theo ý của Thiên quốc công… như thế sẽ tốt hơn… nếu như lâu quá mà không tìm thấy tông tích của Lục phi nương nương thì hãy báo lại cho hoàng thượng” Hoàng Trung nói

“Ta không có ý kiến gì…?!” Công Cung nói xong bỏ đi một lèo…. mặt mày thì lạnh băng… hix…hix…hix

Tại Thanh Tử Lầu.

Một gáo nước (muối) lạnh được dội lên người nó, làm cho các vết thương do roi vọt mà Bạch bà & con nhóc A Khấu để lại nhói đau. Nó nhướng mình ngồi dậy thì.

“Con tiện tỳ kia… còn không mau dậy làm việc, muốn chết à…?!” A Khấu giật tóc của Hàn Lâm kéo nó ngồi dậy (hix…hix… ác thấy sợ) và nhóc tỳ này như muốn trêu nó giật xong rồi thả ra làm cho nó ngã nhào đập đầu xuống đất, máu khẽ tuông ra. Nó ngậm ngùi nuốt cục tức này thầm rủa: “Ta mà ra khỏi đây thì ngươi đừng mong sống sót”

“Nè ngươi nghĩ gì thế hả…? có phải ngươi đang rủa ta không hả? mau đứng dậy đi làm đi?” con nhóc này dùng bạo lực lôi nó đi… Lâm như không còn sức (nhịn đói mấy ngày rồi) nàng đành ngậm ngùi để A Khấu lôi đi một cách thô bạo… nàng_Hàn Lâm ra ngoài giặt đống đồ, bên cạnh là A Khấu canh chừng và nhân lúc A Khấu không để ý tới, nàng liền chạy bỏ trốn… và tất nhiên mụ Bạch bà đã trong thấy và sai người đuổi theo nàng. Nàng chạy đến cổng hoàng cung, định chạy xông vào thì bị bọn lính canh cổng cản lại và đẩy nàng ra một cách thô bạo.

“Con ăn mày kia…?! Mày biết đây là đâu không mà xông vào hả…?! tính đột nhập hoàng cung à…?!” một tên lính lớn giọng tháo quát nó

“Cái gì…?! Ngươi có biết ta là ai không… sao dám hỗn láo ăn nói vậy hả…?!” Hàn Lâm không còn sức đứng mà miệng vẫn cứ la hét.

“Mày là ai hả…” tên lính đáp lại

“HA… HA… HA” đám binh lính bật cười lớn….

“Cái con ăn mày không biết thân phận kia… đi mau đi…” một tên lính lấy giáo chĩa vào người nó đuổi nó đi.

Nó ngẩn người ra, thầm nghĩ : “Tại sao bọn chúng dám xua đuổi mình chứ…?!” nó nghiến răng ken két và nhìn lại bộ dạng của mình, quần áo te tua dơ bẩn, tóc tai rối bù (đính theo rơm rạ), mặt mày lem luốc, hài mang chân thì rách ch