Pair of Vintage Old School Fru
Hoa Hồng Giấy

Hoa Hồng Giấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3213920

Bình chọn: 8.00/10/1392 lượt.

r/>Lúc hai người tới nhà hàng, ba người nhà ông Khang Vân Lâm và thím Ngô đã tới nơi. Bà Lý Tâm Hà trang điểm nhẹ nhàng, mặc một chiếc váy liền bằng tơ tằm thật màu đen, cổ áo và tay áo xanh xanh đỏ đỏ, hết sức vui mắt. Vốn là rất cao quý ung dung, nhưng đúng hôm nhân viên phục vụ trong nhà hàng mặc sườn xám gấm đỏ, cổ áo và tay áo viền vàng, so ra lại thành ra long trọng mà thô thiển, còn hơi cổ lỗ.

Bà ta lại nhìn bà Bạch Mộ Mai đang đi vào, trông như một cô học sinh, khuôn mặt được chăm sóc tốt của bà ta lập tức không chịu nổi.

- Ngại quá, đường hơi bị kẹt, để mọi người phải đợi lâu. – Bà Bạch Mộ Mai ngồi xuống, trước xin lỗi vì đến muộn, sau lại ân cần quay sang Khang Kiếm, trêu chọc hỏi – Khang Kiếm, Bạch Nhạn gần đây biểu hiện vẫn tốt chứ?

Khang Kiếm lịch sự gật đầu, vẻ mặt thẫn thờ, chẳng nói chẳng rằng, cũng có lẽ là không biết phải trả lời thế nào.

Thím Ngô có lẽ không ngờ tới mẹ của Bạch Nhạn sẽ xuất hiện như thế, chưa từng gặp một bà thông gia phong tình như vậy, mồm há hốc, bà Lý Tâm Hà lấy tay véo cho bà ta một cái, bà ta mới vội ngậm miệng lại.

- Ông thông gia, trông ông khỏe khoắn hơn lần trước nhiều. – Bà Bạch Mộ Mai tự nhiên chào hỏi ông Khang Vân Lâm.

- Vậy sao? Vậy sao?

Ông Khang Vân Lâm dường như không nhìn thẳng bà Bạch Mộ Mai, nếu không nói chuyện với Khang Kiếm thì nhìn bà Lý Tâm Hà, nhưng càng tỏ ra như vậy, lại càng lộ rõ sự chột dạ.

- Bà thông gia, Nhạn Nhạn nhà tôi còn trẻ, có cái gì chưa ổn xin bà chỉ bảo thêm.

Cuối cùng, bà Bạch Mộ Mai mới dời ánh mắt sang phía bà Lý Tâm Hà.

Bà Lý Tâm Hà xét cho cùng cũng là người học rộng hiểu nhiều, bây giờ đã trấn tĩnh lại. Bà tao nhã cười với Bạch Mộ Mai:

- Cô Bạch, tuy là chúng ta gặp nhau lần đầu, nhưng sao lại thấy như là cố nhân?

Phụ nữ chưa kết hôn, theo thông lệ quốc tế đều xưng hô là cô, nhưng bà Lý Tâm Hà rõ ràng là cố ý.

Bà Bạch Mộ Mai cười, liếc xéo về phía Bạch Nhạn:

- Bạch Nhạn giống tôi, hàng ngày bà nhìn Bạch Nhạn, tự nhiên sẽ thấy tôi quen mắt.

- Nhưng Bạch Nhạn không xinh đẹp bằng cô. – Bà Lý Tâm Hà cười mỉa.

Bà Bạch Mộ Mai vuốt mặt, phì cười thành tiếng:

- Có đẹp mấy thì cũng già rồi.

Bà Lý Tâm Hà cố ý đem hai khuôn mặt ra so sánh tỉ mỉ:

- Người đẹp như cô sẽ không già đâu, có phải Bạch Nhạn giống bố không?

Trong nháy mắt, đến không khí trong phòng cũng ngừng chuyển động.

Người Bạch Nhạn căng lên như một sợi dây đàn, từ cổ tới tai đều đỏ ửng.

Khang Kiếm mím chặt môi.

Vẻ mặt ông Khang Vân Lâm đã trở nên cực kì khó coi.

Thím Ngô hứng khởi tròn mắt.

Bà Bạch Mộ Mai khẽ chớp mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, dịu dàng kéo tay Bạch Nhạn lại:

- Cũng không giống lắm, Bạch Nhạn được di truyền nét đẹp của hai chúng tôi.

- Ồ, bố Bạch Nhạn là người như thế nào?

- Tâm Hà, bà hỏi nhiều quá đấy. – Ông Khang Vân Lâm cuối cùng không nhịn được, lên tiếng ngăn cản.

- Không sao. – Bà Bạch Mộ Mai dịu dàng cười – Đó là câu chuyện cũ ngọt ngào và lãng mạn trong lòng tôi, tôi không muốn chia sẻ với người khác.

Vẻ mặt ấy của bà tựa như một cô bé con nũng nịu, láu lỉnh.

- Tôi không muốn nói đấy, có được không nào?

Trên sân khấu, hoàng đế, tướng quân hay tài tử đều thần phục trước tà váy của bà, chỉ một mình Lý Tâm Hà chịu được bao lâu?

Bà Lý Tâm Hà cứng lưỡi, còn có thể truy hỏi ư?

Cửa phòng mở ra, nhân viên phục vụ bắt đầu đưa đồ ăn lên.

Ông Khang Vân Lâm lịch sự kính bà Bạch Mộ Mai một ly rượu, bà Bạch Mộ Mai cảm kích uống cạn một hơi, sau đó kính rượu lại vợ chồng ông Khang Vân Lâm, ánh mắt lướt qua người thím Ngô, tò mò dừng lại một giây.

Ông Khang Vân Lâm giới thiệu thân phận của thím Ngô.

Bà Bạch Mộ Mai vừa nghe vừa gật đầu, vẻ mặt thổn thức khôn nguôi.

Thím Ngô cảm thấy mình sống rất hạnh phúc, ghét nhất sự thương hại của người khác. Bà vốn đã không thích bà Bạch Mộ Mai, bây giờ nỗi hận thù lại càng sâu hơn.

Bà Lý Tâm Hà ăn vài miếng, bỗng ghé sát vào tai ông Khang Vân Lâm:

- Ông xã, đưa em vào nhà vệ sinh.

Giọng nói không lớn, nhưng đủ để bà Bạch Mộ Mai nghe thấy.

Ông Khang Vân Lâm đỏ mặt:

- Anh… anh đâu có tiện vào nhà vệ sinh nữ?

- Tôi đưa chị đi. – Bà Bạch Mộ Mai quan tâm đứng lên.

- Không cần, thím Ngô! – Mặt bà Lý Tâm Hà trắng bệch, nhéo mạnh ông Khang Vân Lâm dưới gầm bàn, ông Khang Vân Lâm đau điếng, muốn kêu mà không được, cắn răng nén giận, mặt méo mó.

Thím Ngô đưa bà Lý Tâm Hà đi nhà vệ sinh.

Bạch Nhạn nãy giờ vùi đầu ăn cơm không cẩn thận đánh rơi một chiếc đũa, cô cúi xuống nhặt lên, bỗng phát giác ra dưới gầm bàn, bà Bạch Mộ Mai đang quấn một chân ngọc ngà của mình vào chân ông Khang Vân Lâm, ông Khang Vân Lâm thò một tay xuống chầm chậm vuốt lên phía trên chân ngọc của bà Bạch Mộ Mai.

Một cơn buồn nôn bỗng dân