XtGem Forum catalog
Hoa Hồng Giấy

Hoa Hồng Giấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3211730

Bình chọn: 9.00/10/1173 lượt.

h Lục, bản lĩnh anh rất lớn sao? - Bạch Nhạn hỏi với vẻ ngưỡng mộ.

- Bản lĩnh của anh từ trước đến giờ không hề nhỏ, chắc chắn cô nhóc đã nghe không ít. - Lục Địch Phi tự phụ nhướn mày.

Bạch Nhạn nhếch khóe miệng tỏ vẻ tôn sùng, bê ly nước trái cây lên thong thả uống:

- Anh Lục, anh đúng là sinh nhầm thời, nếu sinh sớm hơn một trăm năm, hoặc là xuyên không trở về quá khứ, anh rất có thể trở thành nhân vật phong lưu như Liễu Tam Lang hay Nguyên Chấn[4'>.

[4'> Liễu Tam Lang, Nguyên Chấn: văn nhân nổi tiếng đời Đường của Trung Quốc.

- Nói vậy anh cũng thấy thực đáng tiếc. - Lục Địch Phi tiếp lời Bạch Nhạn, tặc lưỡi. - Vậy em thấy Khang Kiếm có đáng tiếc không?

- Tôi với anh ấy là người một nhà, không tiện bình luận, anh Lục thấy sao?

Bạch Nhạn nhẹ nhàng đá quả bóng sang.

- Thực ra Khang Kiếm cũng giống anh, có rất nhiều việc không thể tự làm chủ. Anh xấu xa bề ngoài, Khang Kiếm lại xấu xa từ trong bản chất. Cô nhóc, em không tò mò cô gái cùng xuống xe với Khang Kiếm là ai sao?

- Tôi nên tò mò sao? - Bạch Nhạn chống cằm lên, ngây thơ chớp mắt. - Nói sao đi nữa, chúng tôi còn đang vợ chồng son, con người là động vật hay thay đổi, nhưng trước mắt vẫn còn cảm giác mới lạ. Anh muốn sếp nhà tôi làm nền cho sự trong trắng của anh, anh chọn nhầm thời điểm rồi! Hơn nữa, muốn làm chuyện xấu ít nhất phải chọn lúc đêm khuya thanh vắng, như vậy mới kích thích. Hiện giờ giữa ban ngày ban mặt, làm gì có cảm xúc, con người và động vật khác nhau là ở chỗ đó. Nếu như người khác thấy mờ ám, thì hình như chúng ta còn mờ ám hơn. Anh xem, ánh đèn mờ ảo, tiếng nhạc du dương, chúng ta ngồi sát bên nhau như vậy, bốn mắt nhìn nhau, anh liếc mắt đưa tình, nếu lúc này vợ anh đi ngang qua nhìn thấy cảnh này sẽ nghĩ sao? Chuyện gì cũng nên nghĩ tích cực một chút, đầu óc anh trong sáng hơn chút được không?

Lục Địch Phi bị cô nói cho cứng họng, một lúc lâu không nói được lời nào. Lúc này, anh ta mới cảm thấy hình như mình đã đánh giá thấp cô gái nhỏ tuổi trước mắt. Tài không đợi tuổi, câu này quả thật là có căn cứ.

Anh ta vốn muốn đâm cô một nhát không ngờ lại bị cô hạ gục.

Tay trợ lý thị trưởng ở một thành phố trực thuộc tỉnh như Khang Kiếm, hạ cố lấy một cô y tá vô danh, không phải là bị tình yêu làm cho lú lẫn,
mà là đã thận trọng lựa chọn sao? Trong đầu Lục Địch Phi hiện lên một
dấu hỏi.

- Anh Lục, tôi biết anh quan tâm tôi. Tuy nhiên không cần
thiết phải lãng phí thời gian quý báu của anh. Sếp nhà tôi hơi lành
trong chuyện tình cảm, không được phong lưu như anh Lục, yêu cầu của tôi đối với anh ấy không cao! À, cảm ơn món quà của anh, tôi rất thích. Nói nhỏ với anh nhé, tôi từng này tuổi rồi mà chưa từng chơi búp bê đâu!

Bạch Nhạn cười rạng rỡ, uống một hơi hết ly nước trái cây rồi đứng dậy.

- Cô nhóc, em không thích lời đề nghị của anh?

Bạch Nhạn nhíu mày, nhìn thẳng anh ta:

- Tôi không thích trở thành quân cờ trong tay người khác. Anh Lục, anh
muốn thắng sếp nhà tôi, hoàn toàn có thể xuất chiêu với anh ấy, nhưng
đừng kéo tôi vào cổ vũ.

- Cô nhóc, thật sự em vẫn còn quá trẻ. Em
tưởng rằng anh muốn em làm quân cờ sao, em nhầm rồi, anh đang cho em một cơ hội bảo vệ chính mình. Lần này em không sao, nhưng anh có thể cho em trước một đáp án. Hơn hai mươi năm trước, ông Khang Vân Lâm đã từng bị
điều xuống làm chủ tịch huyện Vân và ở đó hai năm.

Lục Địch Phi chậm rãi nói, như vậy có thể khiến Bạch Nhạn nghe không sót một chữ.

Hai tay Bạch Nhạn đang ôm chú gấu Teddy bỗng run lên, không biểu lộ gì, chỉ hừ nhẹ một tiếng.

Lục Địch Phi ngẫm nghĩ nhún vai:

- Để anh đưa em về!

- Tôi còn phải vào siêu thị mua đồ ăn, tự tôi bắt xe được rồi.

Bạch Nhạn nâng niu chiếc hộp giấy, dường như mọi sự chú ý đều dồn vào hai
chú gấu. Cô cảm ơn mấy lần rồi mới mỉm cười bước ra khỏi quán bar.

Nắng chiều vẫn còn gay gắt, nhiệt độ càng lúc càng cao, đi vài bước, người đã ra đầy mồ hôi.

Bạch Nhạn không bắt xe mà gọi một chiếc xe ba bánh. Xe ba bánh cuộn bức mành che nắng lại, chạy men theo những bóng cây, gió mơn man trên mặt, như thế này cảm thấy rất dễ chịu.

Bạch Nhạn kêu xe dừng lại trước một cửa hàng đồ ăn vặt ở gần bệnh viện.

Ông chủ và hai bác gái giúp việc đang chuẩn bị cho việc bán hàng buổi tối, trong quán không có khách. Đợt nào ngán đồ ăn trong căng tin bệnh viện, thỉnh thoảng Bạch Nhạn và Liễu Tinh lại đến đây thay đổi khẩu vị.

- Y tá Bạch, lâu lắm không thấy cháu đến đây. - Một bác gái bước ra chào hỏi.

Bạch Nhạn thoăn thoắt đi vào một căn phòng ở góc trong cùng:

- Cho cháu một ly kem đậu đỏ, cháu đợi bạn.

Bác gái gật đầu, múc một bát kem đậu đỏ, tặng thêm một đĩa hạt dưa, chu đáo mở điều hòa, khép cửa phòng.

Bạch Nhạn thở dài, nụ cười vẫn nở trên môi tắt dần, cô cắn môi, trên mặt lộ vẻ khổ sở đè nén đến cùng cực.

Cô rất ít khóc, khóc là biểu hiện của sự bấ