
a máu. Nhìn gần hơn sẽ thấy bộ đồ Tây mới cứng đã bị đầu thuốc lá làm thủng mấy lỗ nhỏ li ti.
Khang Kiếm kéo ghế ngồi xuống, gạt mấy sợi tóc rủ, nhìn vào mắt Bạch Nhạn, sau đó quay đi không chút dấu vết:
- Xin lỗi bố, con đến muộn.
Giọng anh khàn đặc.
Sắc mặt ông Khang Vân Lâm phút chốc biến đổi:
- Con từ đâu đến?
Khẩu khí có sự oai nghiêm của lãnh đạo, cũng có nét không vui của người làm cha.
- Bên ngoài.
- Tối hôm qua con không ở cùng với Bạch Nhạn?
Cơn tức giận của ông Khang Vân Lâm như muốn vọt thẳng từ cổ họng ra ngoài.
- Bố, anh Khang Kiếm có chút việc công. - Bạch Nhạn nói xen vào.
- Nhạn Nhạn, con đừng nói nữa. Khang Kiếm, còn chuyện gì quan trọng hơn chuyện con kết hôn? Hình như bố không nghe nói tối qua ở Tân Giang xảy ra chuyện gì lớn?
Khang Kiếm gõ nhẹ lên mặt bàn, nhắm mắt lại, vẻ mặt vô cảm.
- Mọi người muốn ăn gì? - Anh vẫy tay gọi phục vụ.
- Khang Kiếm, trả lời bố. - Ông Khang Vân Lâm không kìm được cơn giận.
- Bạch Nhạn không để ý, bố để ý cái gì? - Khang Kiếm cau mày nhìn ông - Con chỉ đi có một đêm thôi, đâu phải là một năm hay hai năm.
- Khang Kiếm…
Trán ông Khang Vân Lâm nổi đầy gân xanh.
Phút chốc, hai cha con giương cung tuốt kiếm, không ai nhường ai.
- Bố, bố ăn cháo hay uống sữa ạ? - Bạch Nhạn mở miệng đúng lúc, cười hồn nhiên - Mẹ gọi sữa tươi, một cái sandwich và một quả táo, còn anh, Khang Kiếm?
- Một ly sữa đậu. - Khang Kiếm thu lại ánh mắt.
- Bố, bố ăn cháo bí đỏ nhé. - Bạch Nhạn đứng ra gọi món.
Ông Khang Vân Lâm đập bàn “chát” một tiếng, đứng bật dậy:
- Không ăn nữa, bố về tỉnh.
Bà Bạch Mộ Mai nãy giờ vẫn im lặng tao nhã đứng dậy:
- Vậy… mẹ cũng quay về huyện Vân.
Bạch Nhạn nhìn Khang Kiếm không có ý làm lành, mỉm cười không nói gì, đi cùng ông Khang Vân Lâm và bà Bạch Mộ Mai ra cửa.
- Đừng tiễn nữa, Nhạn Nhạn, vào ăn sáng đi. Khang Kiếm bị mẹ chiều hư rồi, tính tình không dễ chịu cho lắm, con đừng để bụng. Nếu có gì ấm ức, cứ gọi điện cho bố.
Tài xế của ông Khang Vân Lâm đánh xe đến trước cửa khách sạn, ông quay người, lại nhìn bà Bạch Mộ Mai, thở dài bước lên xe.
Ông bố trí một chiếc xe khác đưa bà Bạch Mộ Mai về. Bà Bạch Mộ Mai không vội lên xe, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý, bóng gió ném về phía Bạch Nhạn, Bạch Nhạn vờ như không thấy.
Hai chiếc xe đi xa rồi, Bạch Nhạn quay lại nhà ăn, Khang Kiếm mặt lạnh tanh ngồi bất động.
- Trông sếp tiều tụy quá! - Bạch Nhạn ngồi xuống cạnh anh, nhìn anh không chớp mắt. - Lát nữa về ngủ đi, anh thế này mà đi ngoài đường sẽ khiến người ta sợ đấy.
Khang Kiếm nghiêng đầu:
- Bạch Nhạn, em có giận không?
- Sếp làm chuyện gì khiến em giận sao?
Khang Kiếm mím môi, không trả lời.
Bạch Nhạn vui vẻ:
- Có phải anh nói em cả ngày chỉ cười vui vẻ không, hơ hơ, em là như vậy đấy. Nhưng mà, em cũng chẳng thấy có gì đáng giận, em đầy đủ chân tay, công việc không tồi có một người mẹ xinh đẹp không ai bằng, còn lấy được một ông chồng xuất sắc như anh, nếu em không biết hài lòng, ông trời sẽ trừng phạt em mất.
Khang Kiếm vô thức cúi mặt, bưng ly sữa đậu lên:
- Ăn sáng đi!
Bạch Nhạn ân cần gắp một miếng trứng chiên vào đĩa của anh:
- Tối qua anh vất vả, bồi bổ thêm một chút.
Khang Kiếm sặc, ngụm sữa đậu nành đang ngậm trong miệng phun đầy ra bàn.
Bạch Nhạn chớp mắt vẻ vô tội, tỏ ra không hiểu.
Khang Kiếm chắc chắn là rất mệt, về đến nhà liền lăn ra ngủ, ngủ tới tận buổi chiều, xuống nhà thấy Bạch Nhạn không ở trong phòng, trên bàn ăn có một mẩu giấy: “Sếp ơi, em đến bệnh viện”.
Bạch Nhạn kết hôn chỉ mời vài người bạn và đồng nghiệp, để sếp Khang không bị mang tiếng là “phô trương lãng phí”, phần lớn đồng nghiệp trong bệnh viện đều không mời, nhưng kẹo cưới thì vẫn phải mang đến cho họ.
Bạch Nhạn xách một túi to bánh kẹo và hoa quả, đi tới khoa Phụ sản trước, muốn nhờ Liễu Tinh phát giúp. Vừa tới cửa khoa đã bị mấy chị em vây quanh.
- Ui da, để chị xem nào, lần kết hôn này không giống nha, như một đóa hoa tươi nở rộ vậy. - Trưởng khoa Phụ sản đẩy Bạch Nhạn ngồi xuống chiếc giường khám, ngắm nghía từ trên xuống dưới.
Liễu Tinh nháy mắt xông tới:
- Nói mau nói mau, tối hôm qua ai tấn công ai? Sếp Khang có cảm tưởng gì với quà tặng của bọn này.
- Sếp Khang nhà người ta là cậu bé ngoan ngoãn chính trực, tôn trọng kỷ cương, chắc chắn là Bạch Nhạn cưỡng bức sếp Khang nho nhã tuấn tú rồi. - Một cô y tá khác tiếp lời.
- Phụt…
Đúng lúc Bạch Nhạn vừa uống nước, bị sặc luôn.
- Hiện trường đã tới cấp giới hạn rồi sao?
Mấy người phụ nữ cùng trợn mắt.
Bạch Nhạn nghĩ một lúc rồi nói:
- Cụ thể đến cấp thứ bao nhiêu, thật sự khó nói. Hôm nào mình mang băng ghi hình đ