
ày, anh ta đã làm phù rể mấy lần rồi, có chút kinh nghiệm, lấy vợ thì phải chịu cực một tí.
- Sếp Khang, vụ này đơn giản, để em.
Anh ta lôi trong túi ra mấy bao lì xì đỏ nhét vào dưới khe cửa.
- Ha ha, được lắm, coi như biết điều. Nhưng đây chỉ là chút thành ý nhỏ, tiếp theo là giải câu đố, trả lời sai thì úp mặt vào tường tự kiểm điểm. - Liễu Tinh nói.
- Chưa đăng ký đã sống chung, tên một môn thể thao.
Đám đàn ông ngoài cửa ngơ ngác nhìn nhau. Cũng may chủ nhiệm Ban Tiếp tân Thành ủy là một tay giang hồ lão luyện, nháy mắt với Giản Đơn, ghé tai nói một câu. Giản Đơn xắn tay áo lên:
- Thể dục buổi sáng.
- Đàn ông không có, phụ nữ có. Danh từ vật lý.
Câu này Giản Đơn biết:
- Xung động.
Haizz, đám phụ nữ này cũng chua ngoa đấy.
- Liệt dương, tên một thành ngữ.
Đám đàn ông tái mặt, chủ nhiệm Ban Tiếp tân hắng giọng đáp:
- Không ngóc đầu lên nổi.
Bên trong cười rần rần, tiếp theo lại ra một loạt câu đó, đều bị chủ nhiệm Ban Tiếp tân và Giản Đơn giải quyết gọn ghẽ.
Thấy mấy trò này không làm khó được bọn họ, Liễu Tinh và mấy cô y tá liền đổi sang phương thức khác.
- Chú rể hát một bài tình ca, nếu làm cô dâu rung động, chúng tôi sẽ hé cửa cho.
Không mím môi, nhịn không nổi muốn nổi khùng lắm rồi, làm sao còn hát được tình ca. Giản Đơn thấy vậy, vội xoa dịu tình hình, hùng dũng xung phong:
- Để tôi hát.
Anh chàng giở trò, hát bài Hãy giữ lấy cội nguồn.
Vừa hát xong, bên trong bỗng vang lên bài hát Cắt một cành mai hùng hồn, cắt xoẹt một nhát ư? Mấy tên đàn ông đứng ngoài nghe xong mà toát mồ hôi hột.
- Không được, không được, lần này nhất định chú rể phải ra mặt, kể một truyện tiếu lâm, nếu không không mở cửa.
Đám Liễu Tinh bày trò cũng đã khá lâu rồi, bèn bắn nốt phát súng cuối cùng.
Giản Đơn lực bất tòng tâm nhìn Khang Kiếm.
Khang Kiếm mặt lạnh tanh, không thèm mở miệng.
- Sếp Khang, kể chuyện gì đi, đám y tá này không nói chơi đâu, khách khứa trong hội trường đang đợi chúng ta đấy. Lần trước chúng ta đi điều tra ở rừng, cái chuyện “xóa mù” mà viên kiểm lâm kia kể không tục lắm, kể chuyện đó đi.
Giản Đơn khẽ nói.
Khang Kiếm hừ một tiếng, mở miệng, vẻ mặt vô cảm:
- Có một thầy giáo về nông thôn xóa mù chữ, dạy cho một chị phụ nữ nông thôn từ “cái chăn”. Hôm sau thầy giáo muốn kiểm tra, bèn viết từ này để chị ta đọc. Chị chàng nghĩ mãi không ra. Thầy giáo đành nhắc: là cái thứ ở trên người chị mỗi buổi tối chị đi ngủ đấy. Chị ta hỏi tối hôm nào? Thầy giáo buột mồm nói tối hôm qua, chị chàng đáp tối qua là trưởng thôn, ông thầy đờ người, vậy tối hôm kia? Chị chàng rất thật thà trả lời, tối hôm kia là kế toán Lưu trong thôn.
Trong phòng ngoài phòng đều cười chảy nước mắt.
Bên trong cười là vì câu chuyện này rất thú vị, bên ngoài cười là vì được chứng kiến vẻ mặt lạnh tanh của Khang Kiếm khi kể câu chuyện này, nhịn không nổi.
Khang Kiếm phóng ra một ánh nhìn khiến người ta chết cóng, gương mặt điển trai đã cau có đến biến dạng.
Nhưng, cửa phòng đã mở.
Liễu Tinh và mấy cô y tá cười rinh rích chạy ra ngoài rồi, Khang Kiếm mới bước vào.
Bạch Nhạn ngẩng đầu cười với anh, trên mặt vẫn còn vết nước mắt, vừa rồi cười nhiều quá.
Khang Kiếm, không phải Khang Kiến hay Khang Kiện, mà là Khang Kiếm, Bạch Nhạn thầm lẩm nhẩm cái tên này trong lòng. Không còn nghi ngờ gì nữa, giữa một đám “bôn-sê-vích”, anh là người xuất sắc nhất, nổi bật nhất. Tên cũng như người, ánh mắt sắc lạnh như kiếm, dáng người thẳng tắp như kiếm. Mấy người đàn ông đi cùng với anh tuy tuổi tác tương đương, nhưng do phải giao thiệp và nịnh hót quá nhiều, vô hình trung đã khiến họ phưỡn bụng khom lưng, mỗi cử chỉ đều hết sức thô tục. So với họ, Khang Kiếm nhìn càng đẹp trai, khí chất bất phàm.
Người đàn ông này, trong mắt các thiên kim tiểu thư hay những người đẹp trí tuệ, đều là cực phẩm. Cực phẩm như vậy, sao lại rơi vào tay một cô y tá vô danh tiểu tốt như cô chứ?
Bạch Nhạn nghĩ không ra, chỉ có thể dùng một từ để giải thích: Duyên phận!
- Chuẩn bị xong xuôi chưa?
Khang Kiếm bình thản nhìn thẳng vào cô.
Lúc anh nhìn thẳng, ánh mắt người thường không dám đối diện, giống như một luồng sáng mạnh mẽ chiếu thẳng vào nội tâm người ta, khiến họ không nơi lẩn tránh.
- Có lẽ em phải dậm thêm phấn.
Bạch Nhạn đỏ mặt cúi đầu, né tránh ánh mắt anh, trống ngực đánh thình thịch.
Đúng lúc đó điện thoại của Khang Kiếm đổ chuông, anh nhìn xuống, cơ mắt khẽ giật.
- Ừ, anh đi nghe điện thoại, lát nữa quay lại.
Nói xong, anh quay người bước đi.
Đến cửa, anh quay lại nhìn Bạch Nhạn, vẻ mặt hơi căng thẳng.
Đám đàn ông và phụ nữ ngoài cửa không biết hi hi ha ha chạy đến chỗ nào làm loạn rồi, trong phòng chỉ còn lại một mình Bạch Nhạn, cô gọi điện cho thợ trang điể