XtGem Forum catalog
Hoa Hồng Giấy

Hoa Hồng Giấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3214215

Bình chọn: 10.00/10/1421 lượt.

ột cánh hoa vùi trong mưa gió, khiến người ta đau lòng.

Bởi vì cái thai đột nhiên ngừng thở, Lâm Phong buộc phải mổ để lấy thai lưu ra. Lâm Phong cứ khóc mãi, không ngừng run rẩy. Liễu Tinh gọi Bạch Nhạn xuống, hai người cùng ở bên cô ấy. Trong ca mổ, tiếng kêu thảm thiết của Lâm Phong khiến hai người không rét mà run.

Ca mổ kết thúc, Lâm Phong không còn khóc nữa, giống nhứ một con búp bê vải rách nát, đôi mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà, không hề cử động.

Lúc băng ca được đẩy ra khỏi phòng, ông chồng thiếu gia của cô sợ ngây ngẩn, mặt tái xanh, cũng không biết tiến lên để an ủi vợ.

Mẹ chồng cô là người từng trải, nắm tay Lâm Phong, cảm ơn bác sĩ phẫu thuật:

- Thật đáng tiếc, là một bé trai, các nét đều rất rõ rồi. - Bác sĩ biết mấy người làm kinh doanh này rất coi trọng chuyện nối dõi tông đường, không khỏi lắc đầu thông cảm.

Mẹ chồng nghe xong, sắc mặt hoàn toàn thay đổi, nhưng vẫn nở nụ cười:

- Lâm Phong, đừng để bụng, con còn trẻ, sau này vẫn còn cơ hội mang thai.

Một giọt nước mắt từ khóe mắt Lâm Phong lăn xuống.

Lúc băng ca được đẩy đến trước cửa phòng bệnh, Liễu Tinh ngoảnh lại nói với thiếu gia:

- Anh… lại đây, bế Lâm Phong vào trong.

Thiếu gia sực tỉnh, chạy tới, Lâm Phong bỗng hất mạnh tay anh ta ra.

- Lâm Phong, đừng trẻ con. Mẹ biết trong lòng con rất đau đớn nhưng lòng mẹ và chồng con có dễ chịu hay không? - Bà mẹ chồng đầy uy quyền liếc xéo Lâm Phong.

Lâm Phong mím môi, bất động.

Thiếu gia bế Lâm Phong cẩn thận đặt trên giường, sau đó đứng im thin thít ở một bên.

- Lâm Phong, cậu ngủ một giấc đi, lát nữa mình và Bạch Nhạn tới thăm cậu. - Liễu Tinh cúi xuống bên tai Lâm Phong, đau lòng đắp chăn cho cô.

Người Lâm Phong lạnh như băng, nhắm mắt lại chẳng nói chẳng rằng, nhưng nước mắt vẫn không ngừng trào ra.

Liễu Tinh và Bạch Nhạn ra khỏi phòng bệnh, lúc đi lên cầu thang, Liễu Tinh hạ giọng:

- Nhạn, cậu có nhìn thấy không?

Từ đầu đến cuối Bạch Nhạn không nói lời nào, cô gật đầu. Cô nhìn thấy, trên khuôn mặt trắng mịn của Lâm Phong in hằn dấu năm ngón tay, trán tím xanh một mảng lớn.

- Thai nhi không phải đột nhiên tử vong, mà là bị ngoại lực tác động khiến tim ngừng đập. Ê, Bạch Nhạn, trông Lâm Phong ngập tràn hạnh phúc mà, sao thực tế lại vậy? - Liễu Tinh bùi ngùi - Lần trước có người nói nhìn thấy chồng Lâm Phong ôm một cô gái đi vào hộp đêm, mình còn không tin. Lâm Phong rõ là đại mỹ nhân, đàn ông còn không biết trân trọng, vậy cuộc đời tầm thường của bọn mình chẳng phải là tuyệt vọng rồi sao?

- Cuộc sống ai giống ai đâu, thầy Lý nhà cậu tố chất cao.

- Thực ra nói cho cùng thì chẳng phải do cái tên thiếu gia kia có vài đồng tiền nên mới có những loại con gái trơ trẽn bám lấy, làm gì có tình cảm thực sự. Hi hi, Nhạn, lấy ông chồng bình thường thì khỏi phải lo chuyện này rồi. Ông xã mình hôm nay về ăn cơm, mình phải về sớm làm mấy món ngon, túm được dạ dày lão ta thì sẽ khóa chặt được lão ta. Cậu phải để ý sếp Khang nhà cậu đấy, anh ấy còn đáng giá hơn cái tên thiếu gia đó nhiều.

Bạch Nhạn cười cười.

Hôn nhân là mặt trái hay mặt phải của tấm gấm vóc, chỉ có người trong cuộc mới hiểu, người ngoài có thể nhìn thấu được mấy phần sự thật? Lâm Phong có lẽ cũng sớm cảm nhận được sự không chung thủy của ông chồng thiếu gia, luôn phải che giấu, giả vờ hạnh phúc, thực ra trong lòng lại ngậm đắng nuốt cay.

Mang thai, lại quen ăn ngon mặc đẹp, người nhà, bạn bè chưa biết chừng còn được thơm lây, mấy người có đủ can đảm phá vỡ câu chuyện cổ tích nhà giàu?

Bạch Nhạn trào phúng nhếch môi, so với Lâm Phong thì cô tốt hơn được bao nhiêu. Ít ra ban đầu thiếu gia kia còn thực lòng yêu thương Lâm Phong. Chẳng qua tình yêu quá ngắn ngủi.

Sếp Khang với cô đã từng có gì chứ, cô thật không muốn so đo tính toán. Nhưng cô rút ra được một kết luận: chim sẻ biến thành phương hoàng chỉ là truyền thuyết hư ảo.

Bạch Nhạn chia tay Liễu Tinh, quay về phòng phẫu thuật.

- Bạch Nhạn, vừa rồi sếp Khang gọi điện tìm chị, em nói chị tới phòng đẻ, chị gọi lại cho anh ấy nhé. - Cô y tá nghe điện thoại chạy từ trong phòng nghỉ ra.

- Anh ấy có nói gì không? - Bạch Nhạn không khỏi hiếu kỳ.

- Lúc đó hình như anh ấy hoảng hồn, mãi sau mới nhớ ra hỏi ai đang mổ trong phòng đẻ, em nghe mà buồn cười.

Bạch Nhạn cũng sung sướng, màn kịch mang thai này diễn hết lần này đến lần khác, lần nào hiệu quả cũng không tệ. Nếu ngày nào đó cô thật sự có thai, vẻ mặt của sếp Khang nhất định sẽ rất phong phú.

- Chị không gọi điện thoại à? - Cô y tá nghe điện thoại thấy Bạch Nhạn mím môi cười sung sướng liền lấy khuỷu tay hích cô.

- Chị đi ăn cơm đã.

Chuyện cần nói giữa cô với sếp Khang qua điện thoại không nói rõ được, nhất định phải đợi anh ta quay về, ngồi xuống đối mặt nhau mà nói.

- Bác… bác sĩ Lãnh, anh có chuyện gì ạ? - Giọng nói củ