
tức không?
- Sao?? Hôm nay tớ chưa đọc. Có gì mới à?
- Ừ, máy bay mất tích.
- Vậy à, mà sao lại mất tích khi nào thế?
- Mới trưa nay nè! Bay từ Úc sang Việt Nam.
Linh đang uống nước thì suýt phun ra ngoài ho sặc sụa..
- Cậu nói.... bay.... từ Úc sang ư??
- Ừ!
Cậu vừa trả lời vừa lấy khăn giấy lau cho Linh.
- sao.... sao lại.... như thế được... Nhi.... không ổn rồi....
Linh đứng dậy chạy đi, vừa chạy vừa lấy điện thoại gọi cho Vy. Tuấn không hiểu gì, vội chạy theo.
- Alo.... Vy ơi.... huhu... mày biết tin gì chưa??
-" mày sao vậy, từ từ nói tao nghe nào. Mà sao mày bảo khỏi qua nhà con Nhi, nó dặn mình qua mà.."
- Không xong rồi.... mày ơi...
- "Chuyện gì? Nói lẹ đi, mày đừng có ấp úng nữa coi"
- Máy bay..... máy bay mất tích rồi, không thấy hai bác.....
- " cái gì??? Sao giờ mày mới nói, vậy con Nhi đâu, nó đâu rồi"
- Tao không biết.. tao sợ quá mày ơi... con Nhi nó đi đâu mất rồi, lỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao....
-" Đi... đi tìm nó mau, để tao gọi cho Huy, mày đang ở đâu tao qua đó"
- Tao ở night cafe.
-" Tao tới liền"
................................................................
Tuấn đứng bên cạnh đã nghe hiết cuộc nói chuyện vừa nảy. Cậu cũng ngỡ ngàng không ngờ cha mẹ Nhi lại........
- Linh....
- Tuấn ơi.... Linh lo lắm... lo lắm.... con Nhi chắc nó sốc lắm.... mà Linh không bên cạnh.....
- Chúng ta sẽ đi tìm Nhi.... đừng khóc nào....
Tuấn nhẹ nhàng lau nước mắt cho Linh và kéo cô tựa vào bờ vai cậu. Cậu sẽ quyết tâm bảo vệ cô, cậu hứa với bản thân mình như thế, nhất định.
Một mình nó trong phòng bệnh, đối diện với sự thật, sự thật quá tàn nhẫn. Nhắm mắt lại nó đã thấy chuyện chẳng lành, gia đình của nó mất hết rồi, cha mẹ của nó đã rời xa nó, đến bao giờ sẽ trở về đây hay là mãi mãi biến mất cùng với chuyến bay đó.
- papa ơi con nhớ papa lắm, papa hứa sẽ dẫn con đi đảo Nami của Hàn Quốc ngắm mùa thu mà.... hức.....mami..... mẹ.... hứa sẽ thiết kế cho con 1 bộ sa rê có 1 không 2 khi con lấy chồng mà....... papa... mami.... hức.... 2 người về với con đi........
Nó lại khóc .tiếng khóc, lời thì thầm mà bất cứ ai nghe được cũng cảm thấy đau lòng.
Bên ngoài phòng bệnh, có bốn con người cũng cảm thấy thương cho cô gái bé nhỏ bên trong. Linh và Vy thì đã bật khóc không kiềm lòng được nữa nên đã tông vào phòng bệnh, Vy bay vào ôm nó nói trong tiếng nấc.
- Con nhỏ ngốc này, mày giấu tụi tao chuyện hệ trọng như vậy hả??? Rồi một mình mày trốn trong này mà khóc phải không?? Huhuhu.... mày xem tụi tao là bạn như vậy đó!!!....
- Nhi...... sao mày có thể chịu đựng một mình cơ chứ..... mày ngu ngốc hay cố tình vậy hả??? - Linh cũng ôm nó nói trong nước mắt.
- Tao...... tao....xin lỗi......
Ba đứa chúng nó cứ thế ôm nhau mà khóc, chỉ những câu trách móc giận dỗi nhưng nó lại khiến trái tim đang bị tổn thương kia cũng ấm đi 1 phần.
" Tình bạn là thế đấy, nó xuất hiện lúc chúng ta cảm thấy tuyệt vọng nhất, nó ấm áp, dịu dàng xoa dịu nỗi đau..... đã là bạn thân thì sẽ ở bên cạnh nhau những lúc khó khăn nhất- đó mới là tình bạn đẹp"
Huy và Tuấn đứng đó nhìn họ, nhìn tình yêu thương mà họ dành cho nhau, nó còn hơn cả ruột rà.
- Sao tụi mày biết tao ở đây??? Chẳng lẽ.....
- Nếu Linh nó không tình cờ nghe Tuấn nói về vụ mất tích, thì mày định giấu tụi tao luôn hả?? Tụi tao lo quá nên tìm Huy hỏi mới biết đó, mày cũng đừng trách cậu ấy! - Vy đáp
-Ừ đúng đó.... - Linh tiếp lời...
Nó lau nước mắt trả lời.
- Không đâu.... sao trách được....
- Mày không được lén khóc như lúc nãy nữa biết không?? Tao lo lắm.... tao hiểu tính mày không bao giờ để người khác thấy mày không ổn.... làm ơn nha Nhi... - Linh nói
- Ừ, tao biết rồi......
Huy nãy giờ đứng trước cửa phòng cũng bước vào, Tuấn theo sau.
- Cô ăn cháo đi, sáng giờ cô chưa ăn gì mà...
- Để tao bón cho mày nhé... ăn hết không thôi biết tay tao. - Vy nhanh nhảu chạy lại cầm khay cháo từ tay Huy đút nó ăn.
Nó cười cười ăn từng muỗng, dù đang rất buồn nhưng nhờ có những người bạn này nó cảm thấy được an ủi.
Họ trò chuyện cố gắng để nó không nhớ đến nỗi buồn đó nữa, nói hết chuyện này đến chuyện khác. Được một lúc Huy lên tiếng.
- Thôi cũng trễ rồi, mọi người cũng nên về thôi, để Nhi nghĩ nữa.
- Vậy cũng được, mai tan học bọn tao lại vào nhé, yên tâm tao chép bài hộ mày an tâm nghỉ ngơi cho lại sức. - Linh vỗ vai nó nhắn nhủ.
- Vậy bọn này về, cậu ở lại với Nhi nhé! - Vy nói.
Mọi người về hết, phòng bệnh chỉ còn nó và hắn. Không gian im lặng lại trở về, hắn bước lại giường cạnh giường nó ngã lưng xuống. Còn nó ngồi trên giường mắt hướng ra ngoài cửa sổ nhìn ngắm bầu trời đêm. Bỗng nó lên tiếng.