XtGem Forum catalog
Hãy Ở Lại Trong Trái Tim Anh!

Hãy Ở Lại Trong Trái Tim Anh!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3212010

Bình chọn: 9.00/10/1201 lượt.

r/>" Từ khi gặp em anh thấy cuộc sống vui nhiều

Cứ cười tủm tỉm mỗi sáng cho tới chiều

Từ khi gặp em anh mới nhận thấy một điều

Sống là chỉ để yêu em.

Hồi chưa gặp em anh thấy mình giống ông già

Tối ngày nhăn nhó chẳng thiết tha mặn mà

Từ khi gặp em anh thấy mình điên thật đấy

Đến mơ cũng chỉ thấy cùng một giấc mơ bên em.

............................................ "

[ Từ khi gặp em - Trịnh Thăng Bình'>

Lần này không căn cứ vào chữ cái nữa, Vy đã giơ tay lên đòi mở quà
luôn, Nam kéo cái nơ thắt trên hộp quà ra, một chiếc bánh kem hiện ra,
mọi người há hốc.... Vy nhìn lại trời ơi hình con heo trên cái bánh biến thành con gì thế kia.... nát bét hết rồi, lúc nãy đâu có đâu, trời ơi
nhỏ muốn khóc quá đi, Nam không nói gì ăn thử một miếng, anh nói.

- Em làm á?

Vy gật đầu, Nam cười tươi xoa đầu nhỏ.

- Ngon lắm, bỏ vào xe đi anh mang về ăn!

Vy ngạc nhiên, ngon thật chứ? nhỏ không tin đưa tay định nếm thử nhưng bị Nam chặn tay lại.

- Cái này của anh!

Rồi anh lại nói.

- Quà anh để ngoài xe rồi, lát anh chở em về anh đưa!

- Có quà anh cũng bỏ quên là sao?

Vy giận dỗi, Nam cười nói.

- To quá anh không mang vào!

Thế Vy mới không giận nữa. Đến lượt Tuấn và Linh, Tuấn tặng Linh một con
gấu bông mỗi khi ấn vào bụng nó sẽ nói " Tuấn yêu Linh"Linh thích lắm
bấm nghe mãi.

- Quà của anh đâu?

Linh đưa hộp
quà cho cậu, mở ra có 1 quyển album và một cái đĩa cậu bất ngờ, Linh chỉ vào cái ti vi cậu gật đầu đặt cái đĩa vào..... Linh xuất hiện trên ti
vi.

" Hi, người yêu dấu, hôm nay valentine em có một món
quà tặng anh đấy.... haizzz em đã tập nhảy suốt một buổi đấy có xấu anh
đừng có chọc đấy nhé..."

Kết thúc câu nói, tiếng nhạc bật
lên, Linh bắt đầu nhảy, Vy ngồi cười nắc nẻ, ai nấy cũng cười làm Linh
ngượng muốn chết duy chỉ có Tuấn là tập trung từ đầu đến cuối, bài nhảy
kết thúc Tuấn cười nhẹ nói.

- Em đã tập nhảy đến đi cà nhắc phải không?

Linh không nói gì, khẽ lắc đầu, Tuấn véo má nhỏ 1 cái rồi đứng lên quỳ thấp người đưa lưng về phía nhỏ.

- Anh làm gì vậy? - Linh hỏi.

- Hôm nay anh sẽ cõng em, mình đi đón valentine thôi!

Linh cười vui vẻ leo lên cho Tuấn cõng, hai người đó rời đi, Vy Nam, Hoàn và Quỳnh Anh cũng rời khỏi để đón valentine riêng của mình, còn lại nó và
Hắn. Nó đang ngắm nghía chiếc nhẫn thì bị hắn bế lên làm nó la ầm.

- Này anh làm gì vậy bỏ em xuống...

Hắn vẫn bế nó ra xe, đặt nó vào chỗ ghế lái phụ hắn cũng lên ghế lái, thắt dây an toàn xong hắn cho xe chạy, nó thắc mắc hỏi.

- Anh bắt cóc em đi đâu đấy?

- Hóng mát, đêm valentine đầu tiên em muốn đón ở nhà à?

Hắn quay sang cười, nó gật gật đầu.

Nó và Hắn đi dạo phố, đường phố hôm nay tấp nập, từng cặp tình nhân tay
trong tay nhau hạnh phúc, Hắn đan tay mình vào tay nó, cả hai bước về
phía trước, nhiều người nhìn về phía nó và hắn, thì thầm nó chợt nghe
thấy, bọn họ nói về cái khăn len mà nó tặng "Anh ấy mà choàng khăn màu
xám chắc đẹp hơn!" nó ái ngại chợt nhớ lời Vy nói " Nếu đêm nay, Huy
chịu choàng cái khăn len của mày thì nhớ mà giữ cậu ấy cho thật kĩ đấy
nhé! hahaha....." chợt nó thấy một chút ngọt ngào và cảm động, Hắn đã
chịu choàng cái khăn này, hắn đã chịu choàng chiếc khăn có màu mà hắn
ghét nhất, nó xiết chặt bàn tay đang nắm lấy tay hắn, dựa vào người hắn
khẽ nói.

- Em yêu anh, nhiều lắm!

Hắn khẽ cười choàng tay ôm nó......

Valentine đầu tiên đầy kĩ niệm đáng nhớ.......



" Có những điều ước bé xíu bỗng hóa thành to lớn....... "

- Huy! Anh đi chậm thôi, em mệt quá......

Quân đứng từ trên nhìn xuống sân, dõi theo bước chân hai con người phía
dưới, cậu thấy hắn đi phía trước xách hai cái cặp nó thì lẻo đẽo phía
sau miệng vẫn kiêu ca, cậu biết cái tính hay linh tinh đó của nó, những
lần đi chơi cùng cậu cũng vậy, bây giờ cậu thèm nghe " Anh Quân ơi!" ba
từ ấy biết nhường nào ,đơn giản vậy thôi mà sao làm tim cậu ấm lạ
thường..... Nhưng giờ đây cậu phải từ bỏ thôi, không cậu sẽ không từ bỏ
cậu sẽ vẫn âm thầm dõi theo nó được nhìn ngắm từ xa cái nụ cười ngập ánh nắng ban mai ấy của nó cũng đủ rồi, cậu tin ở bên cạnh hắn nó sẽ rất
vui vẻ và hạnh phúc. Hắn không phải người biết pha trò, biết nói những
lời ngọt ngào nhưng cậu tin không ai yêu nó, quan tâm và che chở nó chu
đáo như hắn. Con người ấy nói ít lại làm nhiều, Hắn chỉ dùng hành động
để thể hiện tình cảm của mình, nhìn đi bước chân ấy đã chậm lại rất
nhiều, trên môi vẽ lên 1 nụ cười khẽ rất duyên, Hắn và cậu đều yêu cùng 1 cô gái nhưng cách yêu lại khác xa nhau và nó thích hắn, nó yêu cái cách trầm lặng ấy của hắn mà không phải cậu.

Một tiếng gọi khác làm ánh mắt cậu thôi không nhìn về họ nữa, Quân nhìn Mỹ Linh.

- Có chuyện gì vậy?

Mỹ Linh nhìn ra phía sau Quân, nó và hắn vừa khuất sau cánh cổng