Hãy Để Tất Cả Theo Gió Bay Đi

Hãy Để Tất Cả Theo Gió Bay Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323051

Bình chọn: 9.00/10/305 lượt.

ng, khách sạn, bồi bàn ở các quán bar... Ban ngày đi học, ban đêm đi làm, thời gian đầu nó rất muốn bỏ cuộc, cuộc sống mà nó đang bươn chải này khác xa với cái tổ ẩm mà nó được bao bọc trước đây nhưng cũng nhờ thế mà nó tôi luyện được ý chí vững vàng, không bao giờ được khuất phục trước mọi khó khăn. Ba năm trời sống xa nhà là quãng thời gian đủ để tạo nên một Nhược Huyên cứng cáp, và mạnh mẽ thay thế cho Nhược Huyên yếu ớt trước đây. Chính bố mẹ cũng phải ngạc nhiên trước sự thay đổi của nó. Và chính tại nơi đây, nó đã gặp được những người bạn này, những người bạn tốt đã giúp đỡ nó vượt qua biết bao gian khó, luôn ở bên nhau lúc vui cũng như lúc buồn, nó biết ơn vì điều đó. Đang miên man hồi tưởng vể quá khứ thì tiếng gọi của Thiên lôi nó trở về với thực tại:

- Mày làm gì mà thần người ra vây? Đang mơ tưởng đến em nào bên Nhật à? - Thiên nhìn bản mặt ngơ ngẩn của Huyên mà phì cười và không dừng được ý định muốn chọc nó.



- Không có gì, tao chỉ nghĩ lại một số chuyện thôi. Mà mày định hỏi tao gì à? - Huyên đáp gọn và nhanh chóng chuyển chủ đề để tránh né sự tra xét của thằng bạn.

- Tao định hỏi lần này mày về nước luôn hay còn đi nữa?

Câu hỏi của Thiên như muốn nói thay cho suy nghĩ của bọn nó, đứa nào cũng hướng mắt lên chờ đợi câu trả lời từ Huyên.

- Không, lần này tao về hẳn, không đi nữa.

Chỉ chờ có thế, cả đám ôm chầm lấy Huyên và hét lên với niềm vui sướng tột độ khiến bác tài xế phải giật mình:

- Bọn tao yêu mày lắm!...

***

Woa, ngon quá, nhiều thức ăn thế này không ăn thật là phí! Trước mặt nó bao nhiêu là món ăn ngon, hết món này đến món khác được đem ra và bày biện trên một chiếc bàn, trang trí hết sức đẹp mắt và sang trọng. Đây là giấc mơ chăng? Nó tự hỏi, nhưng cũng không cần câu trả lời, vì điều nó quan tâm lúc này là làm sao đánh chén hết được số thức ăn trên bàn kia. Như “không thể trì hoãn cái sự sung sướng đó lại” nữa, nó vội chồm tới cái bàn đầy thức ăn. Cầm trên tay cái đùi gà rán thơm phức, nó nuốt nước bọt đánh ực, rồi há miệng rộng hết cỡ, chuẩn bị đánh dấu một miếng rõ to trên cái đùi gà đó thì... một bộ mặt sát khí đằng đằng quen thuộc bỗng từ đâu hiện ra. Là “Lão Trư”, ông anh trai nhiều chuyện của nó, dường như ông ấy luôn cảm thấy khó chịu khi nó được tận hưởng cái cảm giác hạnh phúc hay sao mà toàn tìm cách phá đám nó, như lúc này đây. Vẫn giữ nguyên bộ mặt sát khí như lúc đầu, anh nó giận dữ tiến đến giật phắt lấy cái đùi gà còn chưa kịp thưởng thức trên tay nó. Miếng ngon kề miệng rồi mà còn để bị cướp mất, không thể để chuyện đó xảy ra dễ dàng thế được, nhất là đối với cái đứa chúa ăn uống và ngủ nướng như nó. Biết tính anh mình nhất định sẽ không bao giờ trả lại cái đùi gà, nó đành sử dụng tuyệt chiêu và cũng là thế mạnh của con gái: Khóc.

- Hu hu... Trả em đây, trả đây. Nó là của em cơ mà!

Anh nó cầm cái đùi gà trên tay đưa qua đưa lại trên cao, trong khi nó tìm cách lấy, và gằn giọng:

- Ăn uống gì giờ này, có tỉnh ngay không thì bảo!

Trong lúc đu bám ông anh để giành lại cái đùi gà, không may nó trượt tay và... “rầm!” Mở mắt ra, nó thấy đầu óc quay cuồng, mọi vật như đảo lộn ngay trước mắt nó. Chưa kịp định thần lại việc gì đã diễn ra thì nó lại nghe thấy giọng nói quen thuộc của ông anh nó từ đằng sau, hướng cửa ra vào:

- Ăn no chưa hả cô nương, dậy mà đi học đi, còn nằm đó, sắp trễ giờ rồi đấy.

Cảnh tượng một nửa thân trên thì đang nằm dưới sàn, còn nửa thân dưới thì đang ở trên giường khiến nó nhanh chóng hiểu ra là mình chỉ vừa trải qua một giấc mơ. Vẫn còn nuối tiếc vì giấc mơ còn đang dở dang, nó đâm ra tức ông anh. “Đúng là kẻ chuyên phá đám” - Nó lẩm bẩm. Và cũng vì thế trong lúc đi xuống cầu thang, nó không để ý mà đá phải con Bông Tròn, con mèo cưng yêu quý nhất của ông anh nó. Tiếng ré chói tai vang lên khiến cho người nghe đủ hiểu chuyện gì vừa xảy ra, một lần nữa nó lại nghe thấy tiếng gầm của ông anh vang lên khắp nhà: “Zen!!!”



Zen là tên thường gọi của nó, còn tên thật của nó là Phạm Ngọc Công Anh, một cái tên lạ và khá đặc biệt, tên một loài hoa mà mẹ nó rất yêu thích, bồ công anh. Không được nhiều người quan tâm đến vì bồ công anh không hề nổi bật, không có màu sắc sặc sỡ, không có hương thơm quyến rũ như bao loài hoa khác, nó mang một dáng vẻ mỏng manh, yếu ớt và thanh thoát. Chỉ cần chạm nhẹ là những cánh hoa trắng muốt và mềm mại như lông vũ sẽ theo những cơn gió bay đi khắp nơi, mang bao niềm tin, hy vọng và mơ ước của mỗi chúng ta đến những chân trời bất tận. Bồ công anh chóng tàn, nhưng sự phai tàn đó là để hình thành nên một thế hệ bồ công anh mới, giống như một người mẹ luôn sẵn sàng hy sinh tất cả, ngay cả bản thân mình vì con vậy. Mang dáng vẻ yếu ớt nhưng bồ công anh chẳng hề yếu đuối tẹo nào, mà ngược lại còn rất mạnh mẽ là đằng khác. Chính vì vậy bố mẹ đã đặt cho nó cái tên này với hy vọng nó sẽ luôn mạnh mẽ, vượt qua được mọi sóng gió của cuộc đời để vươn lên sống tốt như hoa


The Soda Pop