
ì thấy Hương Ly ở đằng sau, nhìn cậu với ánh mắt buồn đến tuyệt vọng. Nhưng lúc này cậu đang tức giận tột độ, cậu không muốn đối diện với cái buồn ấy:
“Cậu quay lại lớp đi!”
“Cậu lại đến gặp Ngọc Thuỷ phải không?” – Giọng cô nghẹn lại một cách bất thường.
“Phải, thì sao?” – Tú Phong không hề nhận ra cái gì trong giọng nói của cô.
Hương Ly nghẹn ngào, nước mắt tuôn ra khỏi mắt:
“Cậu hèn nhát như thế à?”
“Cậu nói gì?”
“Chỉ vì bị tung ra mấy cái ảnh, bị trêu chọc mà cậu đã muốn trốn tránh. Ngọc Thuỷ không có tội tình gì thì việc gì cậu phải bỏ việc chung của cả lớp mà đi như thế. Cậu thực sự thích Ngọc Thuỷ sao?”
“Tớ thích Ngọc Thuỷ, và tớ phải bảo vệ em ấy!” – Tú Phong nói rõ như đinh đóng cột.
“Tớ muốn cậu ở lại đây!” – Giọng nói của Hương Ly chuyển sang tức giận nhưng vẫn nghẹn lại cùng với những giọt nước mắt tuôn rơi không biết tại sao lại cứ rơi như vậy.
Tú Phong sững lại trước sự tức giận của Hương Ly. Cô giận, cô thực sự giận. Cậu đã nói thích người khác, cậu nói cậu chỉ quan tâm đến người khác trong khi sáng nay còn nắm chặt tay cô, còn mỉm cười với cô. Cậu lúc nào cũng vô tâm như vậy, cứ cái gì đụng đến Ngọc Thuỷ là cậu ích kỷ vậy sao? Cậu quên cô, quên luôn cả bạn bè, quên luôn cả công việc mà lớp cậu đang làm cho cả trường chứ không phải làm cho riêng ai.
Tú Phong lên tiếng:
“Xin lỗi, tớ sẽ quay lại!”
Cậu chạy về phía cô, những giọt nước mắt kia khiến cậu cảm thấy có lỗi vô cùng, cậu muốn chạy đến để đích thân lau nó đi.
Nhưng, khi cậu chưa kịp chạy tới nơi…
Một bàn tay đã xoay vai Hương Ly lại, dịu dàng lau nước mắt cho cô rồi ôm chặt cô vào lòng. Tú Phong sững sờ đứng nguyên tại chỗ. Người đang ôm Hương Ly kia, chính là…
…Hoàng Vũ!
Hoàng Vũ đưa tay lên vuốt mái tóc dài của Hương Ly, khẽ nói rất dịu dàng:
“Đừng khóc nữa, cậu ấy muốn đi hay không thì cũng không đến mức phải khiến cậu khóc đâu!”
Hương Ly ngạc nhiên tột độ rồi nhận ra Hoàng Vũ, cô tức giận định đẩy cậu ra nhưng cậu lại ôm chặt cô hơn, giọng cậu nghèn nghẹn buồn hẳn đi:
“Chỉ là một cái ôm tôi cũng không được sao?”
Hương Ly lặng người, cô chợt nhớ tới lời nói hôm trước của Hoàng Vũ, cậu cũng đã ôm cô nhưng bị cô đẩy ra phũ phàng, và chắc hẳn cậu rất đau khổ vì điều đó. Một giây cô quên mất con người mà cô đang níu kéo kia mà dựa vào người Hoàng Vũ cũng đủ thay đổi tất cả. Tú Phong sa sầm mặt mày, cậu ném một ánh nhìn như lửa rồi bỏ đi. Phải, Hương Ly là của Hoàng Vũ kia mà, cậu đâu có cái quyền được lau nước mắt cho cô kia chứ! Cậu chỉ có Ngọc Thuỷ mà thôi.
Lúc cậu quay đi cũng là lúc Hương Ly giật mình chợt tỉnh, cô đẩy Hoàng Vũ ra, nhìn gương mặt cậu ban nãy đang buồn như vậy bỗng nhếch mép một nụ cười gian xảo. Cô ngờ ngợ rồi nói:
“Hoàng Vũ, cậu có phải…”
“Có phải cái gì bạn mến?” – Hoàng Vũ càng cười to hơn, nụ cười lộ rõ vẻ độc ác.
“Những bức ảnh đó…?”
“Đang nghi ngờ tôi chụp chứ gì?”
“Là cậu sao?” – Hương Ly bắt đầu tức giận.
Hoàng Vũ cười lớn, nhìn cô chằm chằm:
“Tôi không làm, haha!”
“Cậu nói dối! Tôi chắc chắn là cậu làm, cậu lúc nào cũng như thế, bẩn tính và hèn hạ.”
“Bẩn tính? Hèn hạ? Toàn những từ hay! Đúng, tôi bẩn tính, hèn hạ đấy, haha.” – Hoàng Vũ vừa cười vừa đặt tay lên vai Hương Ly, đôi tay cậu tự dưng khiến Hương Ly ghê sợ. – “Nhưng những tấm ảnh đó, tôi không thèm rảnh mà đi chụp đâu, haha!”
“Vậy…là ai chụp chứ?”
“Ai à? Ai thì tự mà tìm hiểu đi, tôi có biết gì đâu, có liên quan gì đâu, hahaha! Buồn cười quá đi, buồn cười chết thôi.” – Hoàng Vũ ngửa cổ lên trời mà cười.
Hương Ly giận đến run người:
“Cậu không biết gì mà cậu còn cười được. Hoàng Vũ, tôi quá rõ cậu rồi, người như cậu thì bị ghét là phải, người như cậu thì luôn bị người ta tránh xa thôi!”
Hoàng Vũ tắt ngay tiếng cười, quay lại nhìn Hương Ly bằng ánh mắt ác quỷ vốn có của mình, nhưng đằng sau ánh mắt đó vẫn có cái gì mà người ta không thể hiểu được.
“Cả cậu cũng tránh xa tôi chứ gì?”
“Đúng vậy, thì sao…?” – Giọng Hương Ly cứ nhỏ dần.
“Nói đi xem nào, cậu nhớ ra Tú Phong rồi chứ gì?”
“Làm…làm gì có chứ?”
“Cậu nói dối còn kém lắm Hương Ly ạ! Phải rồi, cậu ta thì cái gì chẳng hơn, thời gian thân nhau cũng lâu hơn, nên nhớ ra là phải. Ôi mất trí nhớ, tôi buồn cười cái mất trí nhớ của cậu quá đi.”
“Tú Phong còn tốt hơn cậu gấp trăm lần, tôi sẽ không bao giờ quên cậu ấy cũng như Thiên Duy, Bảo Nam, Tùng Lâm rồi tôi sẽ nhớ ra. Riêng cậu, tôi luôn muốn quên đi, nhìn thấy cậu bây giờ tôi đã ghét rồi nói gì là phải nhớ ra cậu là ai kia chứ!”
Lúc nói ra những câu này, Hương Ly thực sự cũng sợ vì biết rằng Hoàng Vũ nghe xong có thể nổi điên, nhưng không ngờ cậu im lặng nghe hết rồi mỉm cười nhìn vào bên mái tóc của cô:
“Hoa đẹp quá nhỉ?” – Cậu nhìn bông hoa được cài bên tóc củ