Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Hạt Mưa Ngày Ấy

Hạt Mưa Ngày Ấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327550

Bình chọn: 10.00/10/755 lượt.

ôi biết anh?” – Hương Ly ngạc nhiên tột độ.

“Đừng gọi tớ là “anh”. Chúng ta quen nhau, cậu thực sự quên rồi hả Hương Ly?”

“Tôi, tôi không biết anh! Sao anh lại biết tôi?” – Giọng Hương Ly càng sợ hơn.

Đôi mắt buồn và dịu dàng của Thiên Duy bỗng chốc hằn lên những tia tức giận, cậu cúi xuống, nhìn thẳng vào con mắt long lanh vẫn không hề thay đổi của cô:

“Có nhiều thứ tôi đã quên hết, nhưng riêng cậu, tôi không bao giờ quên!” – Cậu gằn giọng.

“Là sao?” – Lẽ nào chàng trai này biết ký ức của cô?

“Tôi vốn dĩ rất yêu quý cậu, tôi không muốn đổ mọi tội lỗi cho cậu, nhưng cậu dám vờ vịt chối từ tôi thế này sao? Vì cậu mà tôi đang sống yên ổn thì phải thê thảm thế này, cậu biết không hả?”

Giọng Thiên Duy từng câu từng chữ như đâm vào trái tim của Hương Ly.

“Tôi…tôi thực sự bị mất trí nhớ! Tôi không biết cậu, tôi không nhớ ra cậu…” – Cô cố gắng giải thích.

“Mất trí nhớ? Cái lý do thật nực cười! Vậy nó có bằng việc mẹ tôi không những mất trí nhớ mà còn trở nên điên loạn không?”

“Mẹ cậu? Cậu nói gì tôi không hiểu???”

“Mẹ tôi mà cậu cũng không nhớ sao!!!?? Mẹ tôi đã yêu quý và chăm sóc cậu như con gái mình suốt một thời gian cậu còn nhỏ, cậu vô ơn như vậy à? Vì cậu, vì tấn bi kịch của gia đình cậu mà mẹ tôi bị ám ảnh và rồi còn tệ hại hơn cái “mất trí nhớ” của cậu nữa kia!”

Hương Ly ôm đầu, hét lên:

“Đừng nói nữa!!!!” – Cô khóc, dù chỉ khóc được một bên mắt nhưng cô vẫn thấy đau.

Thiên Duy chợt giật mình nhận ra mình đã hơi quá, cậu liền dịu giọng:

“Xin lỗi, tôi biết tôi đã làm cậu tổn thương, và cậu không có lỗi gì…”

“Nhưng rốt cuộc tôi đã gây ra thảm kịch cho gia đình cậu? Sao tôi không thể nhớ gì cả? Tôi thực sự không nhớ, xin cậu hãy tin tôi.”

Thiên Duy nhìn cô với nước mắt đã rơi ướt đẫm mặt, cùng với những hạt mưa trên người còn chưa khô, tự dưng trái tim yêu thương có sẵn của một cậu bé hiền lành thuở xưa lại động lòng:

“Tôi sẽ tin cậu…”

“…”

“…nhưng một ngày nào đó cậu phải trả lại những gì tôi đã mất!” – Thiên Duy nói rồi rút một chiếc khăn ra, đưa cho cô và đổi luôn đề tài câu chuyện – “Lau đi, cậu ướt hết rồi.”

Hương Ly cầm chiếc khăn. Hành động dịu dàng này hình như rất thân quen…

“Nhưng…đây là đâu vậy?”

“Đây là chỗ của chúng tôi!”

“Chúng tôi? Tức là cậu và cậu Hoàng Vũ kia?”

“Không, nhóm chúng tôi đông lắm, chục người chứ không ít!”

“Nhóm gì?”

“Cậu đừng nên biết thì hơn, cậu là một nữ sinh của một ngôi trường tốt, biết chúng tôi để làm gì?”

“Trường tôi ai cũng bắt nạt tôi, tốt gì chứ!”

“Bắt nạt là còn nhẹ chán đấy, trường tôi toàn côn đồ khéo thấy người bị bệnh mắt thế này như cậu chắc là không để cậu yên đâu.”

“Vậy…các cậu là côn đồ à?” – Hương Ly ngờ ngợ nhìn Thiên Duy. Cậu ấy nhìn hiền như vậy mà.

“Thực ra, côn đồ thì chỉ dùng cho Hoàng Vũ thôi, nhưng nhiều đứa lại hùa theo cậu ta.”

“Chắc cậu ấy khoẻ nhất và cũng là nhóm trưởng chăng?”

“Không! Khoẻ nhất và nhóm trưởng là người khác, không phải là cậu ta!”

“Thế thì là ai?”

“Cậu thực sự không thể nhớ gì à?”

“Không…”

“Vậy thì cậu đừng có biết nữa! Mà kể cũng lạ, nhóm chúng tôi lẽ nào các cậu không biết?”

“Không biết…”

“Không biết thì thôi đi!” – Thiên Duy không nói nữa, đứng dậy.

“Thiên Duy!” – Ly bỗng níu áo cậu lại – “Hãy cho tôi về nhà được không?”

“Cậu còn muốn về ngôi nhà đó sao?”

“Tôi còn biết đi đâu…?” – Cô buồn rầu.

“Vậy thì đợi đó đi, cậu có dây mơ rễ má với Hoàng Vũ nên hãy để cậu ta quyết định việc này. Tôi sẽ đi gọi cho.” – Thiên Duy quay mặt bước ra ngoài.

Bóng cậu khuất sau cánh cửa. Trong lòng Hương Ly như nghẹn đắng lại một điều gì đó, cậu ấy là ai? Sao cậu ấy biết mình mà mình không biết cậu ấy? Cậu ấy thật dịu dàng, tốt bụng, chắc hẳn phải mang trong mình nhiều điều đau đớn lắm mới làm bạn với kẻ côn đồ như tên Hoàng Vũ kia. Và chắc còn nhiều người nữa cô không biết, nhưng có thể họ biết cô…

“Cô đang cố nhớ ra chúng tôi là ai sao?” – Giọng nói lạnh lùng sắc nhọn lại vang lên.

Cô ngẩng lên. Hoàng Vũ đã đứng trước mặt cô từ lúc nào, chiếc áo khoác đen bay trong cơn gió lạnh vừa thổi khiến cho cậu càng giống một ác quỷ có đôi cánh đen. Đôi mắt cậu rất đẹp, nhưng dường như nó đang nhìn vào một nơi nào đó chứ không phải nhìn vào cô. Cậu nói đúng, cô đang cố nhớ ra cậu là ai trong quá khứ của mình. Nhưng càng nhìn cậu thì cô chỉ thấy có bóng đen chứ không nhớ ra được cái gì cả.

“Đừng nhìn tôi như thế, ánh mắt của cô làm tôi sợ đấy!”

“Ánh mắt của tôi…”

“Cô bị mù còn gì? Con mắt còn lại của cô lại khiến cho tôi cảm thấy ghê rợn hơn bao giờ hết!”

“Tôi…”

Hoàng Vũ không nhìn mắt cô nữa, nhìn sang phía bên phải thì thấy trên tóc cô cài một bông hồng. Bỗng dưng quá khứ ngày xưa hiện về trong đầu cậu.