Teya Salat
Hạt Mưa Ngày Ấy

Hạt Mưa Ngày Ấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327311

Bình chọn: 8.5.00/10/731 lượt.

tay ra, Thiên Duy và Hương Anh bụm miệng cười.

Hương Ly quay lại. Ba người bạn của cô lại tụ tập dưới sân trường như mọi năm, ai cũng cao hơn, lớn hơn nhưng vẫn trẻ con chết đi được à, tính cách con người chắc là chẳng bao giờ thay đổi.

“Hoàng Vũ đâu nhỉ?” – Thiên Duy hỏi.

“Ái da, thiên tài thì phải ngủ một tí chứ, chắc chưa đến đâu!” – Tú Phong cười đểu.

“Xin lỗi đi, thiên tài thì lại càng chẳng bao giờ ngủ ông ạ.” – Giọng nói lạnh lùng vang lên.

Hoàng Vũ đứng đó, mặc áo trắng, đeo cặp. Nhìn cậu lạnh lùng thật là đáng sợ, dù rằng là một thiên tài thông minh nhưng cậu chẳng bao giờ toả sáng, ngược lại chỉ biết thu mình lặng lẽ như một cái bóng. Chẳng bù cho Tú Phong, dù rằng cậu học không được giỏi nhưng chỉ cần giỏi cái gì đó là cậu luôn toả sáng, cháy sáng hết mình!

“Tôi tưởng cầu thủ bóng đá thì mới ngủ nhiều chứ nhỉ? Có biết học là gì đâu, chỉ lăn quay ra ngủ thôi!” – Hoàng Vũ nở một nụ cười bí hiểm nhìn Tú Phong.

“Này này đừng có đá xoáy tôi, sút cho quả bây giờ!”

“Thử đi! Đừng tưởng tôi không biết đá bóng nhé!”

“Chơi luôn, nào ra đây!”

Thiên Duy bật cười, vỗ vai thằng bạn:

“Máu quá đấy, bóng đâu mà đòi chơi?”

“Ờ thì…quên rồi! Hôm nay tập trung mà.”

“Ây da lần đầu tiên Tú Phong quên bóng đấy!” – Thiên Duy đập bôm bốp vào vai Phong. Phong tuy rằng học kém, nhưng ngoài giờ học thì lại là một con người xuất sắc thực sự. Lũ trẻ của trường tiểu học cho đến các thầy cô giáo phải kính phục cậu bé trẻ tuổi, đẹp trai, có nụ cười đáng yêu và đặc biệt cực kỳ giỏi thể thao và nhất là bóng đá. Đơn giản là trí nhớ của cậu rất tốt, cùng với dáng vẻ khoẻ mạnh rắn rỏi, cậu hoàn toàn là một người xuất sắc trên sân bóng. Quả bóng với cậu đã trở thành người bạn chí cốt, cậu mà quên thì quả là hiếm thấy bao giờ.

“Ôi dào ai mà chẳng phải quên chứ?” – Tú Phong lè lưỡi.

“Cứ nói thế đi, chứ nếu mất quả bóng thì ngồi đó mà khóc!”

“Khóc? Ai khóc? Mất thì mua quả khác, quả bóng thì có cái gì đâu chứ?”

“Đừng nói vậy, ai cũng có một thứ luôn mang bên mình kia mà!” – Cả bọn chết sững khi lại nghe thấy một giọng nói khác vang lên đằng sau mình.

Hoàng Vũ là người quay lại đầu tiên. Kẻ lãnh đạm như cậu cũng phải suýt sặc khi nhìn thấy cậu bạn đứng sau đang cất giọng nói vừa rồi. Lũ bạn cũng tí nữa ngã lăn ra cười, cố gắng để nhìn được cậu ta.

Một học sinh mới, nhưng có coi là hoàng tử không?

Chiếc áo trắng đồng phục của cậu ta được thêu diêm dúa bao nhiêu là hoạ tiết, đến cái mác trường còn chẳng thấy đâu nữa. Chiếc khăn đỏ bị xé te tua thành hình cái khăn gì đó không ai tả nổi, nhưng chắc theo cậu ta thì đó là đẹp. Mái tóc thì dựng ngược, tai còn đeo mấy cái khuyên, cổ và tay cũng đeo mấy cái vòng, quần thì không hiểu là quần đồng phục hay quần rách nữa. Đã vậy còn đi cái đôi giày to khủng bố, màu sắc sặc sỡ trông đến là nổi bật!

Và một đặc điểm nổi trội nhất chính là trên người cậu ta đeo một cây đàn.

Đàn gì mà quen vậy nhỉ?

Mặc cho tất cả các bạn đang nhìn mình với con mắt nhìn người ngoài hành tinh, cậu bé đó vẫn bình tĩnh tiến đến, mỉm cười rõ tươi:

“Xin tự giới thiệu, tôi là Cao Tùng Lâm, học sinh mới của lớp 4A!”

Cái gì!!????

Học sinh của lớp 4A? Tức là lớp mình?

Hương Anh ngạc nhiên rồi chuyển sang bực tức, chạy lên:

“Này cậu kia, lớp 4A là lớp chọn của trường đấy, kẻ “7 sắc cầu vồng” như cậu mà đòi vào học lớp tôi à?”

Tùng Lâm quay lại nhìn thẳng. Gương mặt ấy không đẹp đẽ gì, nhất là nếu so với bộ ba hot boy Phong – Duy – Vũ thì phải dùng cái từ “xấu tệ” song lại có một cái gì đó rất mê hoặc.

“Vậy cậu là học sinh lớp 4A rồi?” – Cậu vẫn cất giọng nhẹ nhàng.

“Đúng, và lớp chúng tôi không thích người như cậu. Người gì mà ăn mặc không ra học sinh gì cả, mà bố mẹ cậu đâu không đến đưa cậu đi à?”

“Bố mẹ tôi chẳng bao giờ phải đưa đón tôi đến tận nơi, tôi tự đi thôi, nhà trường cho tôi vào rồi mà.”

“Nói dối! Lớp tôi chỉ nhận những học sinh ưu tú thôi!” – Hương Anh vẫn cãi lại.

“Ưu tú? Thế bạn gì kia học kém mà cũng là học sinh ưu tú à?” – Tùng Lâm bỗng giơ tay chỉ về phía Tú Phong.

Tú Phong giãy nảy:

“Này cậu đừng có khinh thường tôi chứ! Tôi học không giỏi nhưng tôi có tài khác!”

“Cậu nói thế thì tôi cũng có tài.”

“Tài gì chứ?”

“Nó đây này!” – Tùng Lâm giơ cái đàn đang đeo lên.

Mấy người bạn cười rũ rượi. Hoàng Vũ lạnh lùng như vậy cũng phải cười, cậu đi tới vỗ vai Tùng Lâm:

“Bạn à, muốn chơi đàn này thì đợi mười năm nữa đi, miệng còn hôi sữa, người thì vừa lùn vừa xấu cầm cái đàn to đùng còn chưa nổi nữa là.”

Tùng Lâm tối sầm mặt khi nghe câu nói ngạo mạn ấy, cậu đáp:

“Tôi không đẹp trai như cậu, chắc cũng chẳng giỏi như cậu nhưng tôi chơi đàn chắc chắn còn khá hơn cậu đấy!”

“Vậy ư? Cậu có biết cái đàn này muốn chơi được thì phải rèn luyện th