
n sững người. Trọng ư? Chẳng phải là tên bố nuôi của Hương Ly ư?
“Thầy, bác Trọng là sao?”
“Tôi chẳng biết ông ta là ai, chỉ biết nghe nói đó là bạn của thầy hiệu trưởng, ông ấy đang sống rất nghèo khổ phải đi bán hàng tạp hoá, ông ấy kể rằng có một ngày Hoàng Vũ đi đến chỗ ông ấy đòi mua thuốc lá với heroin, ông ta không có mấy thứ đó và thế là không chỉ Hoàng Vũ mà Bảo Nam, Tùng Lâm cũng hùa vào đánh ông ta nhừ tử. Tôi làm sao chấp nhận được học sinh như thế đây? Tôi muốn nghỉ dạy, tôi không muốn dạy học sinh như thế nữa!”
Hương Ly ù đặc cả tai khi nghe mấy lời đó. Hoàng Vũ mà là con người như thế? Không phải chứ, dù cậu ta có hỗn hào, ghê gớm thật nhưng chẳng bao giờ dùng chất gây nghiện, nói gì là đánh người lạ. Cả Bảo Nam, Tùng Lâm nữa. Hai con người một thì đáng yêu một thì tài năng như thế làm sao đi làm cái việc đó được? Hương Ly quay lại nhìn Hoàng Vũ, cô thấy cậu cúi gằm mặt xuống, mái tóc che hết mặt cậu nhưng cô vẫn thấy cậu đang nghiến chặt răng cố kìm cơn tức giận. Tú Phong nhìn cảnh đó cũng phải lùi lại một bước, cậu cũng biết Hoàng Vũ mà nổi điên lên thì chỉ có tan nhà nát cửa.
Quả nhiên, cậu đứng bật dậy, chạy vụt ra ngoài. Hương Ly linh cảm có chuyện gì liền vội vã chạy theo. Nhưng Hoàng Vũ chạy quá nhanh, cô chạy đứt hơi cũng không đuổi kịp cậu, càng lúc càng bị cậu bỏ xa. Cô lờ mờ hiểu ra chuyện gì. Cô biết “bác Trọng” mà thầy giáo nói chính là bố cô. Cô không hiểu vì sao bố mình lại dây dưa đến BOD nhưng cô biết với sự tức giận như thế kia thì Hoàng Vũ sẽ giết chết ông mất.
Cô hận ông ta!
Cô ghét ông ta!
Nhưng…
Ông ta vẫn là bố cô…
Dù không phải là một người bố thật sự.
Ông ta độc ác, ông ta đã hành hạ cô, biến cô thành một con giúp việc trong nhà, ông ta khinh rẻ cô. Cô không biết tại sao ông ta làm vậy, nhưng…
Cô vẫn mang ơn ông ta! Ít ra thì ông ta đã cho cô sống suốt 6 năm qua.
“HOÀNG VŨ, DỪNG LẠI ĐI!” – Cô lấy hết sức hét gọi Hoàng Vũ.
Tiếng hét của cô nhanh hơn cả bước chạy của cậu khiến cậu dừng lại. Cậu quay mặt và nhìn thấy cô đang đứng đó, ánh mắt đau đớn van xin cậu đừng đến gặp bố cô. Cậu đứng sững ra đó, tự dưng có một cái gì đó ngăn cản sự tức giận của cậu lại.
Chỉ chờ có thế, Hương Ly chạy vội đến trước khi Hoàng Vũ nhận ra mình cứ đứng đờ đấy. Cô giữ chặt tay cậu lại:
“Hoàng Vũ, đừng đi…”
“Hương Ly, cậu còn thương lão ta à!!??”
“Tôi ghét ông ta, nhưng ông ta…”
“Ông ta vẫn là bố cậu chứ gì? Quên đi!”
“Đúng, tôi biết ông ta không phải là người sinh ra tôi, nhưng ông ấy đã nuôi tôi, và tôi vẫn có quyền gọi ông ấy là bố…”
“Im đi!” – Hoàng Vũ hét lên khiến Hương Ly im bặt. Cậu rút điện thoại ra, bấm số của ai đó – “Đến đây đi, ở phố…Ngay gần nhà cậu đấy!”
Hương Ly còn không hiểu Hoàng Vũ nói chuyện gì và nói với ai thì đã thấy từ xa có một bóng người chạy lại. Đó là…Hương Anh!
“Hương Anh!”
“Hương Ly!” – Hương Anh vui mừng chạy vội lại ôm chầm lấy bạn.
“Hương Anh, xin lỗi vì thời gian qua không hỏi thăm cậu.”
“Không sao mà, tớ không giận đâu. Chỉ cần thấy Hương Ly bình an là được rồi.”
Hương Anh đang ôm Hương Ly bỗng nhìn thấy Tú Phong đứng cùng mấy người bạn ở phía sau, đôi mắt cô tối sầm lại:
“Cậu vẫn còn sống cùng cậu ta à?”
“Tú Phong ư? Thì sao?”
“Cậu ta đã có bạn…” – Hương Anh dường như không biết chuyện gì, chỉ biết lời nói dối của Hoàng Vũ vẫn ám ảnh cô.
“Hương Anh, giờ không phải lúc nói chuyện đó!” – Hoàng Vũ lạnh lùng cất tiếng từ đằng sau – “Hương Ly vẫn phải sống như thế đấy, cậu muốn thế không?”
“Tất nhiên…là tớ không muốn Hương Ly sống như vậy…”
“Vậy thì nói đi!”
“Nói gì?” – Hương Anh chợt run người.
“Bố mẹ thật của Hương Ly đang ở đâu?” – Hoàng Vũ bỗng nói to.
Hương Anh lùi lại một bước, mặt tái mét. Hoàng Vũ…muốn cô nói ra ư? Cậu biết là nếu cô nói ra cô sẽ hứng chịu hậu quả mà. Vả lại, Hương Ly đâu có thể tin cô khi Hương Ly không nhớ gì cả chứ.
“Nói đi Hương Anh, mau nói cho cậu ấy đi!” – Tú Phong, Thiên Duy, Tùng Lâm, Bảo Nam cũng sốt ruột giục Hương Anh.
“Hương Anh, cậu biết bố mẹ tớ ư?” – Hương Ly cũng chờ đợi.
“Không!” – Hương Anh lạnh mặt – “Tớ không biết là ai hết!”
“Hương Anh!” – Hoàng Vũ trừng mắt doạ cô.
“Hoàng Vũ, cậu đừng doạ, tớ chẳng sợ gì đâu. Các cậu có làm gì thì cũng không ép tớ nói được, và tớ cũng không biết gì mà nói.” – Hương Anh quay đi.
Ánh mắt Hương Ly rưng rưng, cô biết là Hương Anh không thể nói vì cô không nhớ ra cái gì cả thì có nói cũng vô ích thôi.
Bỗng có cái gì xẹt qua ký ức cô!
“Nếu Hương Ly đau thì…Vũ Ngọc…sẽ không chịu…”
Lời nói của cô Thảo…
Vũ Ngọc! Đúng rồi, cái tên ấy…
“Hương Anh, mẹ tớ…”
Hương Anh đứng lại.
“Tên là Vũ Ngọc, phải không?”
Hương Anh quay ngay lại, cả bọn cũng ngạc nhiên, chỉ