
mồi.
Vũ không hề sợ hãi, ngẩng cao đầu nhìn lại đôi mắt ấy của Liêm. Trong lòng cô hiểu rõ, anh ta sẽ không giết cô. Bởi vì Liêm và cô là hai kẻ xa lạ, chưa đủ thân quen và hận thù để đâm một nhát dao vào tim của nhau như thế.
Cuối cùng, anh ta đứng dậy và đi vào nhà của mình. Trước mắt Vũ chỉ là khoảng trống lạnh lẽo. Cô rùng mình, hai bàn tay nắm chặt vào song sắt của cửa sổ. Hóa ra đây chính là khoảng cách xa vời vợi mà người ta vẫn luôn nói đến. Phàm là những kẻ yêu nhau thì mới có thể chạm tới nhau được. Còn không thì cũng chỉ là hai số phận riêng biệt trong hai thế giới mà thôi.
Xanh là mèo.
Bà không phải là mèo.
Nhưng cả hai đều giống thời gian. Không hề chờ đợi cô.
Mấy ngày sau đó Vũ không còn thấy người đàn ông tên Liêm xuất hiện. Anh ta dường như đã tan biến. Giống như giấc mơ của cô, hữu hạn và mơ hồ đến nỗi không thể nắm giữ nổi. Cô lại trở về với thế giới của riêng cô. Biệt lập nhưng không ngừng khao khát. Cô sống một mình trong căn nhà rộng lớn. Đồ đạc không có nhiều, chủ yếu toàn là những thứ tiện lợi như ấm đun nước, bát ăn mỳ, cà phê và một vài thứ khác. Vũ không nấu nướng, cô không có hứng ăn cơm một mình, cũng không hề ăn theo giờ giấc. Vũ như một sinh vật hoang dã, chỉ ăn khi bản thân cảm thấy đói. Còn lại, cô đều để mình được tự do, không bó buộc.
Vũ bắt đầu kiếm thêm việc làm, những công việc nhỏ lẻ. Mọi thứ hầu như không được suôn sẻ cho lắm, vì cô đều bị từ chối. Vũ không mấy buồn vì chuyện này. Mỗi khi nhận được cái lắc đầu, cô đều chỉ nhún vai rồi rời đi.
Cô chọn cho mình một quán cà phê nhỏ để dừng chân. Khá là vắng khách. Trong quán có mùi thơm dìu dịu của hoa hồng. Tường được vẽ tinh xảo, một chiếc lá đang rụng xuống. Cô đứng lặng yên nhìn nó, muốn chạy đến và nâng đỡ nó, nhưng vô vọng. Vũ chọn một chiếc bàn, ngồi xuống và gọi cho mình một tách cà phê. Phục vụ là một cô gái trẻ, rất thân thiện và hiền hòa. Vũ gọi một tách mocha, mỉm cười chờ đợi.
Đôi tình nhân ở chiếc bàn đằng xa đã rời đi, trong quán chỉ còn lại mình cô. Vũ đưa tay lên chống cằm, trong lòng trào lên một thứ gì đó rất vô vọng. Ở thành phố này khá là yên tĩnh, trong thế giới của cô, nơi đâu cũng tồn tại sự tĩnh lặng như vậy. Buổi sáng ra công viên nhìn người ta tập thể dục, kiếm vài tin tức để viết bài nộp cho trưởng ban. Đến chiều sẽ về nhà, tìm một câu chuyện gì đó để đọc hoặc là một bộ phim tình cảm để xem. Bà chủ nhà lúc đầu còn hay lượn qua chỗ cô để xem xét tình hình, nhưng sau cùng thì cũng chán nản. Vì bà ta hiểu rằng, Vũ là một người vô cùng khép kín và cô đơn.
Hai ngày sau, Liêm trở về với một khuôn mặt lạnh lùng quen thuộc. Cả người đẫm mồ hôi, áo phông lấm bẩn, trông có vẻ rất mệt mỏi. Vũ nhìn anh, giấu đi tất cả sự tò mò. Nhưng hình như anh ta vẫn cảm thấy và liếc mắt nhìn cô một cái. Vũ rụt người lại, lắc đầu và không nói lời nào cả.
Cô bật một bài hát của Tokyo Square, đun nóng sữa và ăn bánh mỳ. Một buổi chiều yên bình như thế. Trong khu phố ngập tiếng chó sủa và tiếng trẻ con cười. Mùi thức ăn lan tỏa trong không gian. Ráng chiều vàng như lớp dầu trong chảo rán. Vũ ngồi bên cửa sổ, vừa ăn vừa hát, bất giác nở một nụ cười thỏa mãn. Cẩm Phả của cô không có điều này. Chỉ có yên bình tuyệt đối, hoặc là ồn ào tới mức phát bực. Mỗi buổi chiều, đám trẻ con sẽ đá bóng vào lớp tôn cho đến khi chúng mệt. Chúng sẽ không nghe lời cô, chỉ muốn làm cô càng thêm tức. Đó là trẻ con, những sinh vật có màu sắc riêng biệt mà chúng ta không bao giờ còn đạt được. Chúng ta đã đánh mất đi nó, chỉ có thể đợi nó tới vào kiếp sau.
Buổi tối, có một con mèo nằm trước hiên nhà. Vũ chạy ra nhưng không dám tới gần, cô sợ nó sẽ bỏ đi mất. Đó là một con mèo có bộ lông đen tuyền, mắt màu xanh Ai Cập. Trông nó giống một loài sinh vật khác biệt, có cảm giác ma quỷ và thần bí hơn. Vũ ngồi xuống, cách nó chừng năm bước chân. Cô ngắm nó, nó cũng nhìn cô. Con mèo nằm ở thế phòng ngự, bốn chân đều co lại, các cơ dồn nén, cổ luôn ngẩng cao và có sức bật. Sẵn sàng chạy đi nếu cô có ý định ôm nó.
Cả hai vẫn đang nhìn nhau, mắt nó như một viên ngọc, khiến cô cứ vì thế mà nhìn ngắm mãi.
Vũ nói: “Mày tới đây làm gì?”
“…”
“Thăm tao?”
“…”
“Cảm ơn. Tao rất cô đơn! Trong thành phố này, xa lạ tuyệt đối, tao những tưởng sẽ không ai thấy mình.”
“…”
“Lại đây nào, đừng sợ. Tao sẽ không hại mày đâu, người bạn mới quen ạ!”
“…”
“Sao thế? Đến gần hơn chút nữa đi, đừng xa cách như vậy.”
“…”
“Lại đây, và tao sẽ kể cho mày tất cả. Chúng ta sẽ yêu nhau, nói với nhau tất cả những gì mà chúng ta có. Nhé?”
Con mèo đen trở thành bạn của Vũ từ dạo ấy. Nó ở lại căn nhà của cô, suốt ngày nằm trong lòng cô và nghe cô kể chuyện. Cô đặt tên cho nó là Xanh, vì màu xanh trong đôi mắt nó. Xanh thích được Vũ vuốt ve, thích nằm trong lòng cô ngủ. Nó rất thông minh và sạch sẽ, không bao giờ để cô phải khó chịu v