Insane
Hạnh Phúc Không Mua Được Tiền

Hạnh Phúc Không Mua Được Tiền

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323052

Bình chọn: 10.00/10/305 lượt.

m chút nữa.

“Để đảm bảo cho cậu không bị đám con gái nhiều chuyện gây sự, chúng ta sẽ giữ bí mật nhé.” – Khoa ôm tôi vào lòng, trầm giọng đề nghị.

“Được.” – Rất đúng ý tôi. Sẽ rất phiền phức nếu để mọi
người biết. Vẻ đẹp cũng như gia thế của Khoa đều không phải tầm thường,
những kẻ si mê đến mù quáng không thiếu. Tôi sẽ rước họa vào thân nếu
chuyện này để ai đó biết được.

Tôi trở về ký túc xá trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê vì buồn ngủ và mụ mị đầu óc. Hoàng tử thể thao thích
tôi? Cậu ta vừa mới tỏ tình với tôi? Cậu ta dùng mọi cách để tôi trở
thành bạn gái? Quá thật mọi chuyện như một giấc mơ

Sau khi trở thành bạn gái bí mật của Khoa thì mọi chuyện cũng không có gì
khác trước, tôi tiếp tục đi học rồi đi làm, phần cậu ta và hai người bạn cùng nhóm thì tiếp tục sống trong con mắt ngưỡng mộ và sự si mê của đám con gái. Nếu để ý một chút có thể nhìn thấy rất nhiều nữ sinh lén để
thư vào hộc bàn ba cậu bạn này, trong lớp còn cố tình viết giấy truyền
tay. Khoa và Văn đều nhã nhặn trả lời lại đôi ba câu, riêng Quân thì rất thản nhiên vo tròn, câu một đường cong hoàn hảo qua đầu tôi, ném rơi
thẳng vào sọt rác.

Tôi đối với Khoa vốn không có cảm giác, vì vậy
việc cậu ta viết giấy với ai hay trò chuyện, chụp hình cùng nữ sinh nào
vốn không có gì đáng để chú ý. Hiện tại tôi đang dốc tâm tư của mình vào kỳ thi cuối tuần. Ba tháng một lần, Đông Anh tổ chức một kỳ thi gồm ba
môn Anh, Văn, Toán để các học sinh tranh đua học bổng. Phần thưởng có
đến mười suất.

Để chuẩn bị cho kỳ thi, một ngày tôi chỉ ngủ ba
tiếng đồng hồ, thời gian còn lại ngoài đi học trên trường và đi làm thì
đều dùng để ôn tập. Cùng với tôi còn có Ngọc rất chăm chỉ học hành.
Chúng tôi soạn đề cho nhau rồi trao đổi làm sau đó đổi lại chấm điểm.
Mỗi môn đều phải đạt tiêu chuẩn mười đề liên tiếp đạt điểm cao nhất thì
mới dừng lại. Ngoài ra còn cùng nhau học công thức rồi khảo qua lại. Khi rảnh rỗi, tôi và Ngọc viết câu hỏi của ba môn, cả lý thuyết lẫn thực
hành vào giấy sau đó cắt ra gấp lại và chơi bốc thăm trả lời ngẫu nhiên. Bọn tôi lỗ lực như vậy là bởi vì ngôi trường này hội tụ toàn tinh anh.
Cái Việt Nam không thiếu nhất chính là người tài mà.

Thứ bảy đến
trong sự mong đợi, tôi thưởng cho mình một phần cơm gà vào buổi trưa,
sau đó sốt sắng bước vào kỳ thi buổi chiều. Chiều nay sẽ thi Anh, sáng
mai thi Toán còn chiều thi Văn.

Đề Anh anh chia làm hai phần trắc
nghiệm và tự luận, tất cả các kỹ năng nghe nói đọc viết đều được kiểm
tra. Vì là đề ra cho các học sinh ưu tú nên không hề dễ dàng. Những gì
mà tôi và Ngọc ôn tập chỉ chiếm khoảng tám mươi phần trăm, hai mươi còn
lại đành phải lục tìm trong trí nhớ từ các bài giảng cũ.

Tôi vốn có bệnh đau bao tử từ bé, mỗi khi lo lắng quá mức sẽ tự nhiên đau đớn. Lúc này tôi đang vừa làm bài kiểm tra vừa ôm bụng. Cơn đau càng lúc càng
tăng lên, có thể cảm thấy những giọt mồ hôi đang lấm tấm trên trán. Đau
đến mức bàn tay cầm bút của tôi run lên từng hồi.

Nếu không đạt được học bổng, tôi không thể tiếp tục học ở đây vì học phí không hề ít. Nếu
học ở trường khác thì tôi lại phải thuê phòng trọ. Chính vì vậy kỳ thi
lần này nhất định không được thất bại.

Tôi một tay ôm bụng, tay còn lại ghì chặt lấy cây bút, cố gắng tập trung làm bài đến cùng.

Cơn đau kéo dài khiến hai tai của tôi lùng bùng, đến phần nghe gần như
chỉ có thể đoán từ theo mạch văn cùng với khẩu hình miệng của giáo viên. Bài thi lần này tôi không có chút tự tin nào.

Rời khỏi phòng thi, tôi thấy rõ hai mắt mình hoa lên, bước đi càng lúc càng không vững.

Trước khi trở về phòng, tôi đi xuống phòng y tế xin thuốc đau bao tử
dùng luôn cho ngày mai. Buổi thi ngày mai cần phải làm tốt hơn để kéo
điểm môn Anh lên.

Trong phòng y tế không chỉ có mình tôi, Ngạo Quân
cũng đang ở đó tự mình băng bó bàn tay. Ban sáng tôi thấy cậu ta vào lớp với một bên tay băng bó trắng xóa.

Tôi đi vào trong im lặng, không làm ồn ngồi xuống chiếc ghế nhựa đợi y tá.

Ngồi trên giường, Ngạo Quân cũng im lặng loay hoay bang bó, mớ băng gạc rối tung lên do cậu ta dùng một tay để quấn.

Tôi thở dài, không phải chuyện của mình nên cũng không định giúp. Cậu
ta vốn không thích người khác đến gần, tôi không muốn tìm rắc rối.

“Giúp tôi!” – Ngạo Quân bất ngờ lên tiếng, giọng nói khàn khàn mang theo hơi lạnh.

Trong phòng chỉ có hai đứa, tôi đương nhiên biết cậu ta đang yêu cầu mình. Đã mở miệng nhờ vả thì tôi sẽ giúp.

Tôi mang theo chiếc ghế đi đến ngồi bên cạnh giường, cẩn thận gỡ rối đống băng gạc sau đó băng bó lại cho cậu ta.

Cơn đau từ bụng bất ngờ vùng vẫy làm tôi hơi khom người lại, cắn môi như một cách chịu đựng.

“Bị gì?” – Ngạo Quân hỏi, giọng nói vẫn trước sau không cảm xúc, xa xôi và lạnh lẽo.

“Đau bao tử.” – Tôi khó nhọc trả lời, tại sao lại đau hơn lúc nãy thế này.

“Cái hộp màu trắng vàng.” – Ngạo Quân đưa ngón tay thon dài chỉ về phía tủ thuốc. Cái ngón tay