
lại!Dừng tàu lại ngay
Trong lúc nó đang chìm dần thì nó cảm giác được dường như có 1 bàn tay ai đó đang kéo nó lên
Đưa được nó lên thuyền Ken cũng đuối hẳn.Nó ngất lịm đi.Ken chưa kịp làm gì thì ALEX đã sơ cứu và hô hấp nhân tạo cho nó.1 lúc ko lâu sau nó ho sặc sụa và ói nước ra.ALEX thấy nó đã ổn,anh vội bế nó đưa về phòng như thể chính anh mới là chồng nó.Sự nhiệt tình quá mức cần thiết của anh vô tình châm ngòi cho cơn thịnh nộ của ai kia.
ANNA đứng chết trân khi thấy mọi người cứu nó.Mãi đến khi ELISA hỏi thì cô nàng giật mình
_Sao thế?Sao tự nhiên ngây người ra vậy?-ELISA
_Chính ..tôi …xô con nhỏ đó xuống nước.Tôi …tôi sợ..
Hỉu mọi chuyện,ELISA vỗ vai ANNA nói:
_Sợ gì?Có ai hỏi thì cứ chối phăng đi là xong.Hơi đâu mà lo.Vào thôi!
Nghe bạn nói có lí.ANNA thở phào nhẹ nhõm.2 cô nàng đỏng đảnh bước từng bước quá sức tự tin vào trong.
------------------------------------------------------------------
Đem chén súp về phòng,vốn định khi tỉnh dậy nó sẽ ăn,nhưng khi vào phòng Ken k thấy nó đâu.Anh vội chạy đi tìm và rồi anh như phát điên khi thấy nó và ALEX đang vào phòng ALEX.Anh muốn xông vào mà xé xác 2 con người kia ra nhưng lí trí ko cho phép anh làm thế.Anh nuốt cơn giận rồi ngoảnh mặt về phòng.Mãi đến lúc gần tối,thuyền cập bến lên đảo,nó mới về phòng lấy đồ.Thấy anh,nó hít sâu lấy can đảm tiến tới:
_Em…em cảm ơn anh!
_Chuyện gì?-anh lạnh lùng
Nó sợ muốn cứng họng:
_Cảm..cảm ơn anh đã..đã cứu em.
_Ko phải tôi!Tôi chỉ vớt cô lên.Kẻ cứu cô là ALEX
_Em cảm ơn anh ấy rồi ạ!Anh ấy thật tốt bụng và dễ thương-nó cười tươi
Mắt Ken long sọc lên tức giận nhưng mà cái con ngốc kia ko hề bik gì ráo mà cứ nhe răng ra mà cười với anh
Anh đứng dậy ,bước ngang wa nó.Đi thẵng!Con nó cứ ngu ra trước thái độ của anh.Rồi nó thở dài như hỉu ra:
_Anh ta trước giờ luk đối với mình như vậy mà.Kệ!Nghĩ ngợi chi nhìu!(Con nì vô tư hay ngu đây trời>
Vừa ra khỏi phòng thì gặp ngay ALEX,anh xoa đầu cô:
_Khỏe chưa nhóc!
_Dạ! ok rồi anh!
ALEX cười,trông 2 người thật thân thiết
_Đễ anh xách dùm cho nhé!-ALEX đề nghị khi thấy nó khệ nệ khiêng đồ 1 mình
_dạ thôi!Em xách được mà!
REX ko bik từ phương trời nào bay zdo:
_Em cứ để hắn xách ih.Hằn là bác sĩ tận tâm galang mà.
_Dạ!Vậy em cảm ơn-nó nhe răng cười tươi
(Trời ơi!bom sắp nỗ đến nơi,ko lo dập mà còn mồi thêm nữa..Haixxx AMEN!!)
Máu nóng trong người ken sôi ùng ục tưởng chừng có thể bùng nổ ngay.Vậy mà ANNA còn ko biết"nhìn mặt đoán tính " nữa mà còn xáp zdo nũng nịu:
_Anh!Tý xuống thuyền rồi cho em đi massa anh nhé.Da em khô quá đây này!
Anh trừng mắt nhìn ANNA rồi nói như ra lệnh:
_Cô khỏi lên đảo.Quay về và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Rồi anh bỏ đi để lại ANNA đứng bần thần.Mọi người có lẽ đã hiễu lí do,Thấy ANNA ngơ ngác rồi bật khóc thật tội nghiệp nhưng ko ai dám nói gì.Bỡi họ quá hỉu tính Ken.Anh thích là làm ko cần biết lí do ,ko cần giải thích,mặc kệ người khác nghĩ gì và làm gì..
----------------------------------------------------------------------------
Anh quăng phịch cái vali ở góc phòng rồi nhìn nó chằm chằm.Nhận thấy cái nhìn đầy sát khí của anh,nó tự nhủ: 36 kế!Chạy là thượng sách!Lỡ ổng nỗi điên đánh mình thì sao?
Nghĩ thế nên nó vội vàng đặt vali của mình xuống rồi nhanh nhanh ra ngoài .Nhưng…..
Rầm!
_Muốn đi đâu!Tìm ALEX à?-anh trút giận lên cánh cửa rồi gằn giọng hỏi nó
Nó sợ hãi,giương ánh mắt thất thần nhìn anh.Chẵng những anh ko cảm thấy tội nghiệp nó mà còn nỗi diên lên.Với ALEX đôi mắt nó lúc nào cũng biết cười.Tại sao với anh đôi mắt nó cư như muốn bỏ trốn vậy?(Tự hỏi xem bản thân ông làm gì mà con người ta sợ vậy ih rồi giận><)
Càng nhìn anh nó càng run sợ.Với con nhỏ nhát gan như nó trong tình trạng thế này …nó …khóc ngay.
_Làm gì khóc?Ko cho đi gặp thằng khồn đó nên khóc hả?-Rồi! nước mắt với anh vô tác dụng
_Ai cơ?-Nó nin nín nhìn anh ngơ ngác
_Đừng giả nai trước mặt tôi!Đừng tưởng tôi ko biết!Cô lên giường với nó rồi chứ gì?
_Gì cơ!Ai cơ?-nó hỏi trong sự bấn loạn
_ALEX!Chẳng lẽ cô còn thằng khác sao?Nhìu đến ko nhớ nỗi à?-Anh mỉa mai,khinh bỉ
_Ko!Làm sao có chuyện ấy được!Em với anh ấy hoàn toàn ko có gì cả?-Nó bàng hoàng vội vàng phân bua
_Nói dối!-Anh phán chắc nịch
_Ko!Đó là sự thật!Anh hãy tin em!
_Tin cô?-anh cười mỉa_Cô lấy gì chứng minh?
Im lặng chỉ 1s rồi anh nói:
_Hay đễ tôi kiểm tra!
Lời nói đi đôi với hành động,vừa dứt lời là anh đang ở sát bên nó.Nó giật mình vội chạy vào phòng tắm khóa trái cửa.Nó cảm nhận được điều gì sắp xảy ra .Và nó thật sự thật sự lo sợ
RẦM!
Anh đạp gãy cửa phòng tắm rồi xông vào bế thốc nó lên thảy mạnh xuống giường