80s toys - Atari. I still have
Hàng Xóm Bá Đạo

Hàng Xóm Bá Đạo

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326005

Bình chọn: 8.00/10/600 lượt.

Ông ta giờ đây chỉ có hai lựa chọn. Một là tiếp tục để “kẻ gác cổng” ở lại sân và phạm lỗi nữa rồi bị tước quyền thi đấu luôn, dù vậy thì đội Thư vẫn có năm mươi phần trăm cơ hội thắng! Hai là cho gã ra khỏi sân, Lâm ghi điểm tiếp và rồi đội bóng của lão sẽ bị loại, lúc đấy mang “kẻ gác cổng” về trang trí cho vui nhà vui cửa!

Tiến thoái lưỡng nan!

Thư muốn chờ xem lão huấn luyện viên cáo già đó xử lý ra sao!

Thư cứ chìm trong thế giới của những chiến thuật bóng rổ mà chẳng hay biết có một ánh mắt không ngừng dõi theo từng cử chỉ, biểu hiện của mình.

Phong mấy ngày nay giả vờ lơ Thư đi, nhưng thực chất gã không giây nào rời mắt khỏi nó.

Phong cứ nghĩ mãi, không biết nếu một ngày nào đó không có gã ở bên cạnh, Thư có hay không cảm thấy trống trải?

Nhưng sự thật thì sao?

Thư vẫn hoạt bát, vẫn vui vẻ, thậm chí còn trưởng thành và chín chắn hơn. Thư có phải đã cho gã giống như một thói quen? Vì đã là thói quen nên không cần thiết?

Nghĩ đến đó Phong mím chặt môi lại, rũ mắt nhìn xuống sàn.

Vậy, những việc bản thân làm bấy lâu nay chứng tỏ điều gì? Để đổi lấy một thói quen thường trực sao?

* * *

Trong tình thế cấp bách, huấn luyện viên bên trường N quyết định tạm dừng trận đấu để họp kín nội bộ.

Sau một lúc, họ quyết định tiếp tục để “kẻ gác cổng” ở lại sân thi đấu. Sau pha phạm lỗi của gã thì nhóc Lâm được ném phạt một quả, tỉ số rút ngắn còn sáu chín – sáu lăm, phần thắng vẫn nghiêng về phía trường N.

Lần này chiến thuật có vẻ thay đồi, các cầu thủ bên phía trường N có vẻ chơi bình tĩnh hơn ban nãy, tất cả đều tập chung kiểm soát chặt chẽ không cho thành viên bên đội Thư tiến thêm bước nào.

Thư phát hiện ra ông huấn luyện viên cáo già ấy đã quyết định không tấn công nữa mà chơi theo chiến thuật phòng thủ an toàn. Nó muốn đập đầu vào tường vì đã quá đắc ý.

Còn cách biệt bốn quả nữa, đã thắng đâu mà vội mừng?

Nếu như lão cáo già ấy cứ cho đội chơi theo lối này đến cuối hiệp thì bên Thư sẽ thua chắc! Hơn nữa, nó lại quên mất rằng ngoại trừ tên to xác kia thì cả bốn thành viên còn lại trên sân vẫn nằm trong giới hạn an toàn không phạm lỗi nào hoặc là chỉ mới phạm một hay hai lỗi. Cho nên, nếu như cảm thấy bảng rổ nguy hiểm thì bất cứ thành viên nào cũng có thể thay gã làm “nhiệm vụ”.

Thư quan sát một lượt quanh sân rồi lại nhìn bảng tỉ số giữa hai đội hiện tại, nhìn thời gian chỉ còn năm phút. Khóe môi bỗng dưng cong lên thành một vòng cung tuyệt đẹp.

Không hẳn!

Đã tấn công là phạm lỗi, phạm lỗi thì sẽ có ném phạt. Trừ khi bên đội trường N còn kẻ thứ hai “trâu bò” hơn tên “kẻ gác cổng” kia có thể đánh trọng thương nặng không thể thi đấu tiếp được, chứ nếu không thì dùng ném phạt để gỡ điểm cũng là ý hay!

Chưa kịp để nó suy nghĩ thêm gì, cả hội trường thi đấu giống như cơn sóng ào lên. Những tiếng vỗ tay, tiếng reo hò vang dội cả sân bóng.

Bóng đã vào tay Lâm! Tuy nhiên, các cầu thủ bên trường N lại chuyển hướng sang kèm Lâm và Nhân. Hai người kiểm soát Lâm, hai người kiểm soát Nhân, còn các thành viên còn lại thì để trống.

- Oh?! Phòng thủ an toàn một đối một, nếu bóng vào tay Lâm hoặc Nhân thì tập chung kèm chặt cả hai. Đây là sách lược của lão ta? – Thư đưa ngón tay cái lên vuốt chóp mũi, nhếch môi cười lạnh – Quả là đỉnh cao của một phương pháp…ngu xuẩn!

Chiến lược của lão huấn luyện viên trường N quả đúng như Thư nói, đó là một phương pháp ngu xuẩn, không những thế nó còn rất chủ quan và phiến diện. Bởi ngay sau đó, Lâm đã cầm bóng nhưng không ném, tên nhóc đó đã khom xuống truyền cho một đồng đội đang chạy đến gần mình.

Đồng đội đó nhận được bóng, ngay tức khắc đứng ở vị trí ba điểm ngay cạnh ném thẳng vào rổ trong sự ngỡ ngàng của mọi người – ngoại trừ thành viên đội Thư. Họ đã nhận ra, họ không mạnh, nhưng chẳng qua đối thủ quá yếu.

Tiếng soạt lần nữa vang lên thật êm tai. Tỉ số cách biệt bây giờ còn hai quả.

Lão cáo già kia đã quá khinh thường đội gán mác “dự bị” rồi! Sở dĩ trường quán quân thua là vì họ đã quá tập chung vào những thành phần chủ chốt, họ chơi vì muốn chiến thắng cho nến khi mà các thành phần đó bị đẩy ra khỏi sân thì thế trận của họ đã trở nên bất lực.

Nhưng Thư thì khác, nó yêu cầu sự chăm chỉ luyện tập cho dù có ở trong đội hình chính thức hay không. Do đó, kĩ thuật của mỗi thành viên còn lại trong đội không phải quá tốt nhưng đều đạt yêu cầu. Ít nhất, nếu không bị chắn thì họ có thể ném rổ ở mọi vị trí. Đúng vậy, không ai giám sát, đó là thất sách!

Nó đã không tập chung riêng một ai, mà sát sao chỉ dẫn từng người một. Đơn giản là đam mê, chẳng có gì không làm được!

Thời gian chỉ còn vài phút ngắn ngủi, tình hình chận đấu vẫn còn rất căng thẳng. Giờ thì bên trường N không lơ là bất cứ thành viên nào bên trường Thư nữa.

- Wow!

- Trường kia hình như lần đầu thấy, nhưng chơi cừ quá!

- Tống thằng bự tổ chảng k