
ng tung như bửa hổm làm anh với bố tìm khắp nơi
-em muốn đi chơi-vừa nói cô gái vừa nắm tay chàng trai lúc lắc với vẻ đáng yêu của người đang xin xỏ, nhưng ko làm anh ta thấy động lòng
Bất chợt người con trai quay qua Phương và cười, như nhận ra người cũ.
-Phương
-thằng Trình
-ko ngờ mày còn nhớ. Mày đi đâu đây?
-tao có công việc ở đây
-mày làm gì ở đây?
-giảng viên
Cô gái vẫn chưa nhận ra Phương trong khi anh nhận ra cô từ lâu.
-anh dẫn em đi chơi đi mà
-à Phương xin giới thiệu đây là?
-Nhật Phong
-hai người quen nhau sao?
Phong bây giờ mới chú ý sang người bên cạnh, cô cũng bất ngờ vì gặp Phương ở đây
-anh Phương
-sao cô biết tên tôi
-bí mật
-anh Phương có rảnh ko?
Nhận thấy Nhật Phong sẽ chuyển đối tưởng năn nỉ nên Trình đánh bài chuồn, lỡ mà Phong có năn nỉ Phương ko được thì anh cũng đã biến rồi, khi đã biết mình ở vị trí an toàn anh quay lại vẫy vẫy Phương.
-giúp tao trông nhỏ em nha
-mày tính gì?
Lúc này Phong vẫn cầm chặt lấy tay áo anh lay lay
-anh, anh rảnh ko
-ko
Nói rồi anh bỏ đi để lại cô một mình, nhưng Phong ko bỏ cuộc cô lẽo đẽo theo anh
-sao cứ đi theo tôi mãi thế
-dẫn em đi chơi đi
-kiếm người khác đi
-ko có
-bạn cô bé thì sao?
-ko có
Phương hơi bất ngờ, ngay cả bạn mà ko có khác chi người ngoài hành tinh.
-tự đi ko được sao
-Nhật Phong sợ lạc
Phương cười với ý nghĩ của cô bé này, lớn chừng này rồi mà còn bị lạc
Anh nhìn cô chăm chú, cô bé này vẫn thế chỉ độc mỗi hai màu trắng đen, chiếc quần jean màu đen đắt tiền, áo cộc màu trắng tóc búi cao, rất phong cách ra dáng một người ăn chơi mà.
Cô lấy hai tay che che trước ngực khi anh nhìn chằm chằm
-anh cười gì?
-nhìn cô bé thấy mắc cười
Cô ngoắt mắt nhìn anh cái dáng vẻ dễ thương lại làm anh bật cười, cô phụng phịu bực mình véo vào má anh
-cô định là gì?
-ai bảo anh cứ nhìn người ta
Bực mình anh bỏ đi, Phương vô thuyết trình xong ra nhưng anh vẫn thấy Nhật Phong đang chờ anh ngoài hành lang, anh bước một bước cô cũng bước một bước
-cô bé ko thấy mệt sao?
-ko
Khuôn mặt dễ thương, của Phong nhìn Phương làm anh muốn chọc cô lần nữa
-đi theo tôi
-ya, vậy là anh đồng ý dẫn tôi đi dạo rồi phải ko
Không nói gì Phương suy nghĩ cô ta thật khác Hà Phong tuy có nét giông giống như Hà Phong là một người chững chạc đâu như con bé này, còn là chị em hả, nếu vậy sao cô bé này ko biết anh là ai. Anh rất hay đến nhà Hà Phong chơi sao ko thấy cô
-cô đừng lục lọi linh tinh
-DK là gì vậy anh?-cô cầm lấy cái danh thiếp của anh chăm chú xem
Khiêm nhìn sao cô, đôi mi dài con vuốt thật đẹp, nhìn cái cách chớp chớp mắt của cô bé làm anh thấy buồn cười, sao cô bé này lại làm anh cười nhiều đến thế
-anh, dừng xe
Cô hét lên núm lấy áo anh rồi chạy ra khỏi xe
-anh, mua cho em-vừa nói cô vừa chỉ vô hàng bán bánh mì
Khiêm nhìn Phong nhiên
-anh mua cho em đi, em muốn ăn cho biết
Phương nhìn cô bé trước mặt hỏi
-cô bé chưa ăn bao giờ hả
Phong gật đầu cái rụp, làm Phương cười ngất ngưỡng
-lại cười người ta
-bán cho cháu một ổ
Vừa cười Phương vừa nói với người bán hàng
-ngon ko
-ngon
-cô bé thường ăn gì?
-cơm
Phương lại cười, anh nghĩ mình cũng ngu nữa sao anh lại đi hỏi một câu ngu vậy chứ, ai chả biết là ăn cơm nhưng cô bé này suy nghĩ đơn giản quá.
-NP bao nhiêu tuổi?
-16
-sao ko đi học mà lang thang vậy
-trốn nhà
-cô bé hả?
-anh ko tin sao?
Phương ko nói gì, ở tuổi này con gái hay mộng mơ lắm, chắc trốn theo chàng nào đó mà
-Nhật Phong trốn nhà và bị lạc hai lần rồi
-lạc-Phương có nghe lộn ko, một cô gái 16 tuổi mà còn đi lạc
Vừa nói Nhật Phong vừa nhai, khiến Phương phải trố mắt, ngạc nhiên
-hôm đua xe đó, NP trốn đi chơi và lạc đến chỗ đua xe của anh, định nhờ anh chở về nhưng anh bỏ đi, làm NP khóc quá chừng
-quen biết gì mà nhờ
-bí mật
-còn lần nữa thì sao?
-ko muốn nói
NP im lặng cô ngừng nhai, trầm tư nhìn ra cửa sổ nên Phương cũng ko gặng hỏi
-anh Phương nhìn kìa
Vừa nói NP chỉ ra cửa bên đuờng có mấy cửa hàng bán lồng đèn, với vẻ mặt vô cùng thik thú
-anh mua cho NP một cái đi
-cái đó hả
Vừa nói Phương đỗ xe lại bên đường và nhìn theo tay cô, đích thị là cái lồng đèn, lớn rồi mà vẫn còn chơi thứ đó là sao, do NP đòi nằng nặc nên anh chiều theo
-em muốn mua cái kia, cái kia nữa, ui cái kia dễ