
ăn rõ
ràng hảo hạng, vào trong miệng tôi lại chẳng có gì đặc biệt cả, không khí rõ
ràng rất vui vẻ thế nhưng xa lạ đến thế.
-
Không
lạnh à?_Người bên cạnh nhìn tôi một hồi, cũng hướng ánh mắt ra bên ngoài, lại
lên tiếng.
-
Anh
lừa em._Tôi không để ý đến người bên cạnh hỏi gì, cũng không có ý định trả lời,
chỉ nhẹ giọng kết luận một câu, vẫn chuyên tâm với chuyện ngắm cảnh và ăn uống
của mình.
-
Anh
nào có.
Nghe người nào đó
phủ nhận, tôi quay sang trừng mắt nhìn chăm chăm, sau đó hơi nheo lại. Người
này rõ ràng là lừa tôi còn dám chối bỏ, anh ta nói rằng tôi chỉ cần đóng giả
bạn gái của anh ta đến một bữa tiệc, lại không nói rằng bố mẹ anh ta cũng ở đó,
hừ…như thế không gọi là lừa thì là gì?
-
Vậy
tại sao anh không nói rõ là sẽ đưa em đi gặp bố mẹ anh? Nếu như em không mềm
lòng thì còn lâu mới giúp anh diễn tiếp vở kịch này nhé.
-
Được
rồi, được rồi! Là anh sai, anh xin nhận lỗi được chưa?_Anh ta giống như sợ phải
đối diện với ánh mắt xuyên thủng tất cả của tôi, xua xua tay xin tha._Ngày mai
anh mời em ăn trưa, coi như tạ lỗi vì chuyện hôm nay, ok?
Tôi thấy vậy cũng
chẳng thèm đôi co với anh ta nữa, hừ nhẹ một tiếng, lại tiếp tục với đồ ăn và
phong cảnh phía xa.
-
Nếu
như không thích thì anh đưa em về trước nhé? Em ở lại đến giờ là giúp anh nhiều
lắm rồi, không cần gượng ép bản thân như vậy.
Như chỉ chờ câu
này của thú y, ngay lập tức tôi đặt cái đĩa trống không vào tay anh ta, cười
tươi hớn hở, xoay người chạy thẳng. Khách sáo với tôi à, thế thì tôi không từ
chối đâu, ha..ha…cho anh tức chết thì thôi.
Không để ý Dương
Anh có đuổi theo hay không, cũng không để ý mấy người ở bữa tiệc nhìn mình thế
nào, tôi kéo cao chân váy, nhận lấy áo khoác từ nhân viên phục vụ, cứ thế một
đường đi đến thang máy xuống dưới lầu.
Hôm nay là do
Dương Anh đưa tôi đến, thế nên hiện tại tôi muốn đi về thì phải gọi xe, nhưng
tòa nhà tổ chức bữa tiệc nằm ngay vị trí trung tâm thành phố, lại đúng thời
điểm giao thông đông đúc, xe tôi gọi còn chưa đến thì Dương Anh đã lái xe đến
trước mặt tôi, đẩy cửa xe gọi tôi vào.
Là một người mù
tịt về xe cộ, thế nên xe của thú y là hãng gì tôi hoàn toàn không biết, nhưng
nhìn qua cũng biết nó rất đáng tiền. Ngồi xe của anh ta nhiều lần rồi, tôi phải
công nhận là xe chạy rất êm, mà dù sao thì việc đưa tôi về cũng là trách nhiệm
của anh ta, tôi mà không lên xe thì ngu chắc, tự dưng bỏ tiền đi xe chi cho
tốn.
Suốt đường đi
chúng tôi không ai nói câu nào, thú y chăm chú lái xe, tôi thì chăm chú nhìn
cảnh vật bên ngoài. Trong xe không có một chút gượng gạo nào, ngược lại rất
thoải mái, không nói chuyện chẳng qua không thích nói mà thôi.
Gần đến nhà, tôi đòi
xuống xe, Dương Anh chưa bao giờ tò mò quá giới hạn của mình nên không hỏi
nhiều, thả tôi xuống rồi lái xe đi ngay. Đợi xe của thú y đi xa, tôi thở ra một
hơi thật mạnh lên tinh thần xong, tung tăng đi về phía trước.
“A…” Xong!
Vốn nghĩ bị lừa đến bữa tiệc
nhàm chán kia đã là đen đủi lắm rồi, ấy vậy mà giờ phút này tôi vẫn không thể
không nghĩ đến câu “Trong cái rủi có cái…xui.”, chỉ là lâu lâu mới đi giày cao
gót một lần thế mà lại ngã được. Giày thì gãy gót, tuy chân tay không bị làm
sao, chỉ xước da chảy máu một chút nhưng hôm nay tôi lại mặc váy dài, bỏ giày
cao gót ra chính là chùm kín cả chân tôi luôn, một tay cầm giày, một tay kéo tà
váy, tôi mặt mày nhăn nhó đau khổ bước đi chậm rì rì trên đường, mấy người đi
qua còn nghĩ tôi bị thất tình hay cãi nhau với bạn trai, tốt bụng an ủi tôi mấy
câu nữa chứ, làm tôi chỉ muốn tìm cái lỗ nẻ nào mà chui xuống cho rồi.
Đi được một lúc thì đến công
viên gần nhà, tôi tìm một ghế trống ngồi xuống, bỏ giày sang bên cạnh, thở phào
một hơi, ngay lập tức có mấy tiếng xì xào gần đó vang lên. Công viên giờ này chủ
yếu là các đôi trai gái đang ngồi tâm sự, một mình tôi ngồi đó, lại trong bộ
dạng có chút thê thảm như vậy, quả là rất nổi bật nha. Nơi này đúng là không
thích hợp với tôi, về nhà có lẽ là ý kiến hay hơn nhiều.
Nhưng khi tôi chuẩn bị đứng
lên thì bên cạnh có người ngồi xuống. Nhìn giày của người đó cũng biết là đàn
ông, thế nhưng không như với người khác, người này, cho tôi một cảm giác hết
sức thân thuộc, một cảm giác khiến tin tôi đập mạnh liên hồi, cả người cứng đờ
không dám động đậy.
Thời gian trôi qua tưởng
chừng như đã vài thế kỷ, tôi mới dần lấy lại lý trí, nuốt nước bọt đánh ực một
tiếng, chậm chạp xoay đầu sang bên cạnh.
Người bên cạnh thấy biểu hiện
của tôi, khóe miệng hơi nhếch lên một chút không rõ là có ý gì, vươn tay về
phía tôi, nhẹ nhàng đặt bàn tay lên đỉnh đầu tôi, lúc này nở nụ cười thật tươi
còn sáng hơn cả đèn điện bên đường. Khoảng khắc đó, dường như mọi thứ xung
quanh đều biến mất, chỉ còn lại hai người chúng tôi, khoảng cách thật gần, hơi
thở quen thuộc ấm áp khiến tim tôi run rẩy không ngừng.
Tôi chẳng hiểu nổi mình nghĩ
cái gì, sau khi ngây người thật lâu, thế nhưng lại gạt bàn tay tr