XtGem Forum catalog
Giấu Anh Vào Trong Nỗi Nhớ Của Em Đi

Giấu Anh Vào Trong Nỗi Nhớ Của Em Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324132

Bình chọn: 9.00/10/413 lượt.

úc đến thì cứ nắm giữ lấy, đừng để vụt mất nó,
hiểu không?

Phượng lại gật đầu. Trước người đàn ông
này, cô luôn cảm thấy bản thân mình quá nhỏ bé và kém cỏi, một lời cũng
không tự tin để nói với anh.

Sau khi nói chuyện với Phượng xong,
Thiên Anh cảm thấy nhẹ nhõm đi phần nào. Anh theo tin nhắn của Nguyên,
ra bãi đá dưới vách núi, nơi lần đầu tiên anh cứu và gặp Phượng cũng như Hạ Chi, Nguyên đang đợi anh ở đó.

Cũng lâu lắm rồi, vì quá nhiều công việc bận rộn nên Thiên Anh cũng không ra đây. Anh không nghĩ Nguyên lại nhớ
tới nơi này. Khi anh chèo xuồng tới, Nguyên đang ngồi uống rượu một mình trên một hòn đá lớn, vẻ mặt đăm chiêu nhìn ra biển ở phía đằng xa.

Thiên Anh không phải là không biết
chuyện Hạ Chi đã nhớ lại mọi chuyện và lúc này cô chỉ quấn quít bên
người chồng chưa cưới của mình. Anh cũng không trách Hạ Chi có trước
quên sau hay bạc tình bạc nghĩa, anh hiểu là bản thân cô cũng không muốn như thế. Hơn nữa đã tự nhủ là sẽ không xen vào chuyện ba người này nên
anh chỉ đành nhắm mắt bỏ qua mà thôi.

Thấy Thiên Anh tới, Nguyên rót thêm một chén rượu rồi nói:

-Chỗ này thật thích hợp để uống rượu giải sầu.

-Không đâu, chỉ thích hợp để ngồi câu cá và ngẫm chuyện đời thôi.- Anh vỗ lên vai Nguyên vì biết Nguyên đang rất buồn.

-Chuyện đời… Chuyện đời thật quá lắm chữ bất ngờ, phải không?

-Ừ… có lẽ thế.

-Càng lúc tớ càng tin câu: “Đa tình càng lắm thì thất tình càng nhiều.” Lần thứ hai tớ quyết định mở trái tim
mình ra để yêu chân thành một người, thì cũng là lần thứ hai tớ nếm quả
đắng. Đúng là nghịch lý thật.

-Đừng trách Hạ Chi… Cô bé ấy đâu có nhiều sự lựa chọn đâu.- Thiên Anh cười.

-Ừ, tớ không trách cô ấy. Tớ cũng không
trách Vincent. Mặc dù nhìn thấy họ ôm hôn nhau mà lòng tớ rất đau. Tớ
không biết những người đàn ông khác khi nhìn thấy bạn gái của họ đi với
tớ thì họ có cảm giác như tớ lúc này không? Cảm giác ấy quả thật không
thể chịu đựng nổi. Nhìn cô ấy ở trong vòng tay của thằng khác, cảm giác
như cả thế giới của mình đang bị người ta đạp đổ vậy.- Nguyên cười nấc
lên, cũng không biết anh đang cười hay khóc nữa.

-Cậu nên vui vì cô ấy được hạnh phúc.
Cũng như tớ cảm thấy vui vì Hương hạnh phúc với lựa chọn của cô ấy, mặc
dù cảm giác bị bỏ rơi như thế này chẳng dễ chịu chút nào.- Thiên Anh lắc đầu.

-Bản thân nên hạnh phúc khi thấy người
mình yêu hạnh phúc… Chỉ là triết lý suông của mấy thằng thất tình tự an
ủi mình mà thôi. Vớ vẩn. Cảm giác lúc này của tớ là muốn điên lên, muốn
ôm lấy cô ấy mà nghiền nát cô ấy ra trong vòng tay mình, để mãi mãi cô
ấy chỉ thuộc về mình tớ. Cậu hiểu không, Thiên Anh?

-Tớ hiểu.

-Không, cậu chả hiểu gì hết. Cậu chỉ là
một thằng cho rằng mình yêu cao thượng mà thôi. Thực tế thì đó là thất
bại. Mà tớ mất mười năm cũng không quên đi được thất bại đầu tiên của
mình. Căn bản tớ không vượt qua được nó, thì chưa thể xứng đáng có được
hạnh phúc thứ hai.- Nguyên cười khẩy.- Thôi thì lại trở về với những
bóng hồng kiêu sa, những mối tình một đêm đầy cuồng nhiệt vậy. Tớ sẽ để
cô ấy bình yên với Vincent. Nó tốt hơn tớ, vì ít nhất nó không đa tình
giống tớ.

-Ừ. Thôi uống đi rồi anh em mình về sớm. Linh nó mà biết tớ vừa ốm dậy đã đi uống thế này chắc nó dần anh em mình nhừ xương.

-Ha ha, bà chị bé của tớ lúc nào chẳng như một bà cô lỡ thì, lúc nào cũng càu nhàu phát ghét.

Câu chuyện cứ thế tiếp diễn. Chai rượu cũng cứ thế dần vơi đi.

Nắng đã tàn. Ngày sắp tắt.

Bão lòng đi qua, sẽ có những người ra đi và những người ở lại.

***

Trước khi bắt đầu một câu mới, người ta cần chấm hết câu cũ. Một dấu chấm ngay ngắn và tròn trịa!

Nguyên đã nói với Hạ Chi như thế khi
chia tay cô để về lại Hà Nội. Anh sẽ chẳng bao giờ biết lý do chính xác
cô đẩy anh ra khỏi cuộc sống của mình.

Dù cô còn rất yêu anh!

Hạ Chi thầm cười chính mình khi nghĩ lại điều đó. Nguyên đã rời khỏi đây được hơn một tháng. Vincent cũng về lại Đà Lạt để thu xếp công việc. Hạ Chi cũng không ở khách sạn Paradise nữa mà chuyển lên ở hẳn trên trung tâm nghiên cứu ở trên núi. Chăm sóc vườn hoa lan là công việc mơ ước của cô trước đây khi ở Phong Lan hội. Những kiến thức của cô về hoa lan khiến cho anh em trong đội nghiên cứu cũng
phải sửng sốt, và dĩ nhiên họ chẳng một lời phản đối khi cô xin vào đây
làm việc lâu dài.

Princess lúc này đã lớn, đã bắt đầu biết bám vào mọi thứ để leo trèo. Nó thích được mọi người đặt lên vai đi đây đó. Đại Tướng Quân không hiểu sao cũng rất quý nó, thường cho nó leo
trèo lên lưng của mình chạy khắp khu nghiên cứu, hoặc để nó rúc vào
người rồi cả hai cùng lăn ra ngủ ngon lành. Nó thậm chí cũng chẳng ghen
tức khi vị trí số một được cưng chiều tại trung tâm của nó đã bị
Princess chiếm giữ. Anh em trong khu nghiên cứu đều gọi Đại Tướng Quân
là “vú nuôi” của Princess khi phần lớn thời gian đều là con sói lông đỏ
này chăm sóc và chơi đùa cùng Princess.

Mấy ngày