Duck hunt
Giấu Anh Vào Trong Nỗi Nhớ Của Em Đi

Giấu Anh Vào Trong Nỗi Nhớ Của Em Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324373

Bình chọn: 7.5.00/10/437 lượt.

tục cầm cốc rượu lên.

-Thôi, không nói gì tới họ nữa. Anh em mình uống đã.

-À, nói tới đàn bà em lại phải nói với anh chuyện này. Cái con bé mà anh nhờ em để mắt tới ấy… tên gì nhỉ? Tự nhiên em quên…

-Hạ Chi? Có chuyện gì với cô ấy sao?- Thiên Anh sửng sốt hỏi.

-Tối qua em đã cho cô ta gặp một người, chính là cái gã mà anh đã gặp ấy, tên là Quân, anh nhớ không?

-Quân à? Nhớ, người của phong lan hội. Rồi sao?

-Hắn nói Thanh Lâm mất rồi.

-Sao? Thanh Lâm đã chết sao?- Thiên Anh giật mình kêu lên.

-Đúng rồi, mặc dù không ưa lắm cái tên
nhà báo đó nhưng hắn chết em cũng thấy tiếc. Đời đâu phải ai cũng được
như hắn đâu. Hắn là người duy nhất dám chửi to tên em trên mặt báo, mà
em chẳng làm gì được. Hắn chửi đúng quá mà.- Long nhếch miệng cười.

-Vậy giờ Hạ Chi thế nào rồi?

-Đã yên ổn ở trên phòng rồi. Bỏ qua đi, mai rồi hãy tới hỏi thăm cô ta sau. Uống đi anh.

Thiên Anh và Long uống hết hai chai
Hennessy thì Long giục mấy tên vệ sĩ đưa anh và Thiên Anh về. Thiên Anh
cũng đã say mờ cả mắt, lâu lắm rồi anh mới được say như thế. Long được
mấy gã vệ sĩ đưa về phòng, còn Thiên Anh thì nằng nặc đòi tới phòng khám vào giờ này. Lúc thấy anh định lái ô tô đi, một tên vệ sĩ của Long đành phải thở dài và chiều theo ý anh, lái xe chở anh tới phòng khám của
mình.

Thấy Thiên Anh đang được một người đàn
ông cao lớn dìu đứng trước cửa, Phượng thốt lên một cách kinh ngạc rồi
vội mở to cửa để người kia đưa Thiên Anh vào. Anh ta cũng có vẻ ngạc
nhiên khi thấy cô ở đây, nhưng rồi nghĩ gì đó, anh ta lại cười cười và
nói với cô:

-Chị chăm sóc cho anh ấy nhé, tôi phải về khách sạn đây.- Người vệ sĩ đặt Thiên Anh nằm xuống giường rồi ra về.

Đóng cửa phòng khám lại rồi, Phượng quay lại phòng ngủ, thử lay gọi Thiên Anh, nhưng anh đã quá say nên chẳng
nghe thấy gì, hoặc có nghe thì chỉ đáp lại cô bằng những tiếng lảm nhảm
khó hiểu. Phượng không gọi anh nữa mà đi sang phòng vệ sinh rồi mang về
một cái khăn ướt, chườm lên trán anh. Thấy anh nằm im rồi, cô mới yên
tâm một chút, ngồi lặng lẽ bên giường.

Chưa bao giờ cô được ngắm anh gần và kĩ
như vậy. Từ lần đầu tiên gặp anh, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh khi anh
dùng dao cắt miệng bao tải cứu cô ra, cô biết cô không bao giờ có thể
quên được người con trai này.

Trong suy nghĩ của Phượng, Thiên Anh và
cô ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Mặc dù anh có một phòng khám từ
thiện ở đây, và anh làm việc gần gũi với thiên nhiên, nhưng chưa bao giờ bản thân cô mất đi cảm giác xa lạ đó. Anh ở gần ngay bên cô, nhưng với
cô khoảng cách đó là cả một bầu trời. Anh cười với cô, chỉ bảo tận tình
cho cô trong công việc, nhưng Phượng biết, anh và cô mãi mãi giống như
hai đường chân trời song song với nhau. Rất gần mà lại quá xa!

Anh đã cứu cô khỏi bàn tay của tử thần,
anh còn giúp đỡ chị em cô tận tình, cho cô một công việc ổn định, cho
các em cô không phải từ bỏ giấc mơ tới trường, chỉ cần được ở bên anh,
lặng lẽ nhìn anh hạnh phúc, vậy là cô cùng quá mãn nguyện rồi. Nhưng
rồi, nhìn anh rạng ngời hạnh phúc bên một cô gái cao sang, đẹp đẽ khác,
lòng cô thấy đau vô cùng. Hơn nữa anh còn chẳng biết tới điều đó, vẫn cứ tự nhiên ôm ấp và bày tỏ tình cảm của mình với cô gái kia, thậm chí
ngay cả ở trước mặt cô khiến cho Phượng không tài nào chịu nổi. Cô hiểu
là mình không nên và không có tư cách gì để ghen như vậy, nhưng bản thân lại không ngăn nổi cái ý nghĩ đó.

Thấy anh vẫn không ngủ yên và cứ lẩm bẩm nói những câu nghe không rõ, cô bèn đặt tay lên ngực anh vỗ về, giống
như trước đây cô hay vỗ về dỗ mấy đứa em ngủ.

Đột nhiên, một tay của Thiên Anh chộp lấy bàn tay cô và giữ thật chặt.

-Anh Thiên Anh…- Cô kinh hãi gọi tên anh khi bàn tay còn lại của anh bắt đầu quờ quạng loạn xạ.

Nhưng Thiên Anh dường như đã chìm trong
một cơ mê loạn không tài nào dứt ra được. Anh mở mắt nhìn cô, và rồi anh gọi tên của Hương. Nước mắt anh cũng theo đó lại bắt đầu trào ra.
Phượng sững sờ trước tình cảnh đó. Cô chưa bao giờ nghĩ người đàn ông
cứng rắn như anh lại có ngày khóc trước mặt mình, khóc một cách bất lực
và không tự chủ.

Thiên Anh nắm chặt lấy tay cô, một tay
đưa lên mặt cô khẽ vuốt ve và lẩm bẩm. Rồi anh vít cổ cô xuống, tham lam hôn lên gương mặt mà trong lúc say này, anh chỉ thấy đó chính là người
con gái anh yêu.

Sớm bình minh, mây đen bắt đầu từ phía
biển xa ùn ùn đổ về, báo hiệu một trận mưa dông như muốn cuốn trôi đi
mọi đau khổ của một đêm nhiều nước mắt.

Một tia chớp rạch ngang trời, kèm theo đó là một tiếng sét đì đùng nổ vang, Thiên Anh giật mình mở mắt ra.

Trời đã sáng.

Thứ đầu tiên mà anh thấy chính là trần
nhà màu rêu, nơi đây là phòng khám- một nơi đã quá quen thuộc với anh.
Nhưng sao hôm nay trần nhà có vẻ cao và xa quá! Đầu anh nằng nặng, cổ
họng thì khô rát, có lẽ là do hậu quả của việc uống say ngày hôm qua,
rồi đến sáng lại đi uống cùng Long nữa. Nhưng sao anh lại ở phòng kh