
nh tâm lại một chút.
Hạ Chi không ngờ khi trở ra thì anh
chàng vẫn đang đợi cô thật. Anh ta đang đặt mông trên ba lô, ngồi dựa
vào gốc cây nghe nhạc và chơi điện tử một cách nhàm chán. Thấy cô trở
ra, yên tâm khi không thấy con sói lông đỏ đi theo, anh chàng mới vui
mừng đứng dậy, đeo ba lô lên vai. Đến lúc này Hạ Chi vẫn không thể kiềm
chế được muốn phì cười với cái anh chàng này. Thì ra anh ta lựa chọn
ngồi ở cạnh gốc cây cũng là có chủ ý cả, nếu thấy bóng Đại Tướng Quân
chắc chắn sẽ bằng tốc độ nhanh nhất nhảy tót lên cây.
-May quá, chờ thêm lúc nữa chắc anh chết vì buồn chán mất.
-Buồn chán cũng chết được cơ đấy.- Hạ Chi giễu cợt hỏi.
-Tất nhiên rồi. Nên thời gian ở nhà,
không đi học gì thì anh lên núi bái một ông thầy làm sư phụ. Thầy ấy vốn là dân giang hồ gác kiếm về ở ẩn mà.
-Thú vị đấy.- Hạ Chi khẽ cười, cô bắt đầu cảm thấy anh chàng trẻ con này thật sự không nhàm chán cho lắm.
-Tất nhiên rồi. Vợ anh giỏi võ thế, anh cũng phải đi học mấy chiêu về còn đối phó chứ.- Anh chàng hí hửng cười.
Cứ đối qua đối lại như thế, chẳng mấy
chốc cả hai đã về tới khách sạn. Sự hứng thú ban đầu của Hạ Chi cùng
không còn duy trì được nữa. Cô chưa biết phải giải thích thế nào với
Nguyên về vị hôn phu từ trên trời rơi xuống này.
Vừa đến sảnh lớn cô đã gặp ngay Long
cùng một đám đàn ông mặt mũi hung dữ đi ra. Vừa nhìn thấy cái dáng cao
lớn của anh từ xa cô đã muốn tránh đi, nhưng Trung vẫn còn đang ngơ ngáo nhìn ngó khắp nơi nên cô chưa kịp kéo anh ta đi thì nhóm người của Long đã tới nơi.
Cố lấy vẻ tự nhiên nhất, cô chào anh,
nhưng giọng rõ ràng không được to lắm. Long khẽ mỉm cười và liếc nhanh
về phía anh chàng miền Nam kia, nụ cười đầy vẻ châm chọc, sau đó thì anh đi thẳng ra cửa và lên ô tô.
-Cái xe đẹp quá! Người cũng đẹp! Em quen anh ta hả?- Trung thốt lên đầy ngưỡng mộ, nếu giọng anh chàng có chút
nữ tính chắc người ta sẽ nghĩ anh là dân gay.
-Có chút chút.
-Khong biết anh có thể trả được mấy đêm tiền phòng ở đây nhỉ?
Hạ Chi vừa định nói gì thì đã thấy Nguyên từ trong thang máy đi ra. Anh chưa nhìn ra cô, nhưng Trung đã nhìn ra Nguyên, hét lên:
-Nguyên… Nguyên… tao ở đây.
Hạ Chi nghe tiếng hét vui sướng của anh
chàng mà rụng rời cả chân tay. Anh chàng này chạy vội lên trước túm chặt lấy Nguyên, mặc kệ ánh mắt của mọi người đang nhìn.
-Sao mày tới được đây?- Nguyên nhíu mày.
-Tao có chân thì sao tao không tới được đây chớ. Đùa thôi, tao đi với vợ tao.
-Vợ mày?- Nguyên nhíu mày rồi đưa mắt
nhìn về phía trước, chẳng thấy cô nào có vẻ như là “vợ” của Vincent cả,
ngoài Hạ Chi đang đứng ở cửa ra vào, thất thần nhìn cả hai.
-Ừ… Tao gặp cô ấy ở bên ngoài. Không ngờ lại ở chung khách sạn.- Vincent hớn hở nói.
-Vợ mày đâu?- Nguyên cảm thấy nuốt nước bọt cũng bắt đầu khó khăn, khàn khàn hỏi.
-Đó… áo vàng kìa… Thấy không? Xinh chứ? Nói trước là vợ tao là con nhà võ đó nha, đai đen tam đẳng Karatedo đó.
-Giỡn vừa thôi mày.- Nguyên thấy phía trước như tối sầm lại.
-Giỡn? Giỡn gì? Vợ tao thiệt mà. À,
không, chỉ là vợ chưa cưới thôi, nhưng thế đâu phải là giỡn, chỉ là nói
quá chút chút thôi à. Đi, qua đây, tao giới thiệu hai người với nhau.-
Vincent hăm hở kéo Nguyên nhưng thấy Nguyên vẫn không nhúc nhích gì, anh kỳ quái một chút rồi hướng Hạ Chi vẫy tay gọi- Melia, em lại đây. Anh
giới thiệu thằng bạn thân nhất của anh cho em.
Bản thân Hạ Chi lúc này cũng không nhấc
chân lên nổi. Cô nhìn Nguyên, anh cũng không rời khỏi ánh mắt của cô, cả hai như tìm thấy trong mắt người kia sự đau đớn không thể nói thành
lời.
-Vincent, chuyện này không đùa.- Nguyên nghiêm túc nói với bạn- Mày nói tao nghe, từ khi nào cô ấy là vợ chưa cưới của mày.
-Có gì không đúng sao?- Trung ngơ ngơ không hiểu
Nguyên nhìn vẻ mặt vô tội của thằng bạn mà chỉ muốn đấm cho nó một cái. Anh nói tiếp:
-Mày đứng yên ở đây. Đứng yên đây cho tao. Rồi tao sẽ quay lại nói chuyện với mày.
Nói rồi anh rảo bước về phía Chi. Anh nhìn vẻ thất thần của cô, rõ ràng cô cũng đang phải chịu sự đả kích không thua kém gì anh.
-Không sao đâu em.- Anh vỗ nhẹ lên vai cô.
-Tại sao lại như thế?- Hạ Chi ngẩng đầu nhìn anh, giọng run run, gương mặt thì tái mét.
-Không sao đâu mà.- Anh trấn an cô, cũng là cố làm cho mình cảm thấy khá hơn.- Em về phòng ngủ một giấc đi. Anh
sẽ về anh. Anh sẽ ôm em ngủ.
-Anh về ngay đấy, nhé!
-Được rồi. Về đi. Đừng lo gì cả. Dù em
có là vợ người ta thì anh cũng cướp em về bên anh. Nó là bạn của anh, nó sẽ hiểu nếu anh giải thích.
Hạ Chi gật gật đầu như một phản ứng
không điều kiện rồi lê bước về phía thang máy, cũng không đủ dũng cảm để nhìn vào Vincent như lúc đầu nữa.
Một lúc sau, Vincent ngồi đối diện với
Nguyên tại café Melody ngay phía sau Paradise, trả lời rành rọt từng câu hỏi của Nguyên một cách vô cùng kiên nhẫn, y như những gì đã n