
bàn tay đang nắm tay nó
suýt....bị bỏng. Nhưng nó cũng không phải vừa, đối đáp lại
hắn ngay tức khắc.
- À, em quên mất! Nhìn mặt anh sáng lạng vậy thôi chứ.......
Kết thúc câu nói là dấu ba chấm và một cái cười đểu đểu của nó. Shin vẫn cười, nhưng nụ cười như mếu. Hắn phải công nhận
là chưa bao giờ hắn thắng nó nhưng mà...hắn muốn nhìn thấy
gương mặt tươi cười của nó nên vậy thôi, là nhường đó!( ha ha)
Đi vào cửa , nó và hắn bị người trông coi giữ lại. Cô quản lí đi ra, nơ rmột nụ cưừoi thương mại rồi dùng giọng nói nhẹ
nhàng hỏi:
- Thẻ của hai bạn đâu ạ?
- HẢ? Thẻ gì cơ?- Nó với hắn ngố ngố, sao giống đi xme phim dữ vậy?
Cô soát vé hơi nhíu máy nhưng vẫn cười tươi.
- Muốn ra vào thư viện phải có vé. Cho hỏi vé của hai người đâu ạ?
Shin thở dài, muốn chơi nó mà giờ thành thế này đây. Thôi,
chấp nhận mất vua mất luôn cả hậu vậy, xe cũng mấy luôn( trong
cờ vua).Đang định bỏ đi thì no bước lên phía trước, cúi xuống
nói với cô quản lí thư viện.
- Em đến đây để gặp chủ của chị, việc cũng không quan trọng
lắm nhưng nếu để lỡ thì thư viện của chị sẽ pahỉ chịu trách
nhiệm nặng đấy!
Mặt nó thì vẫn cười nhưng cái câu nó nói thì chaẻng ai dám
cười. Cô quản lsi hơi xanh mặt, tại nhìn nó rất quen, có nên cho vào hay không đây?
- Lã Thanh Thanh là cô chủ ở đây đúng không? Em là Băng Băng đây!
Vừa nghe đến hai từ Băng Băng, mặt cô quản lí lập tức khác
hẳn, không xanh nữa mà ....tím tái lại. Co liền nhường lối cho
nó với hắn bước vào, người
Shin tò mò, không biết bạn gái hắn lại để lại dấu ấn gì ở
thư viện này nữa. Nhưng có việc tò mò hơn, hỏi cái này trước
đã.
- Em đến đây rồi à?
Nó lắc đầu, miệng vẫn tủm tỉm cười.
- Thế sao biết đây là thư viện nhà Sa?( gọi biệtd anh nhé^^)
Nó không trả lời, chỉ hướng mắt về cái bàn đầu tiên trong phòng. Shin nhìn theo, sút sạc sụa vì....cười.
Ở chiếc bàn đầu tiên, có một cô gái tóc lệch cùng cặp kính
cỡ to (chắc là 0 phẩy ^^) trong chiếc váy xám ôm gọn người đang chamư chú vào quyển sách. Bên cạnh, người con trai theo phong
cách Tomboy có mái tóc vàng nâu cũng chăm chú theo dõi vào
quyển sách, chri có điều chiều của hai ngưừoi có vẻ đối lập
nahu. Người con gái xem phần đầu, người con trai xme phần cuối.
Chắc ai cũng cặp đôi này là Sa và Bun nhỉ? (hì hì ngay đầu đề đã có rùi mà )
Sa tập trung hết năng lượng cho cuốn tập Tiếng Anh, nhưng có lẽ
năng lượng chưa thể tập trung hết được vì bây giờ bên cạnh có
một tên cứ theo từng cử chỉ thì ai tập trung cho nổi. Tiếng
soàn soạt của cây bút trên giấy vang lên đều đèu, có đôi lúc
dừng lại. Lại gặp phải môt câu hỏi khó.
- D!
Bun nhìn nhỏ trả lời, hà hà dù có giỏi thế nào đâu có sánh được bằng lời giải chứ!( à há)
Sa liếc nhìn cậu, rồi lại tập trung suy nghĩ, D thật! Bun cười
đắc thắc, càng ngày càng thấy nhỏ thú vị. Nhưng cậu cũng đã
nghiêm túc hơn từ cái ngày đi khám bác sĩ cùng Shin đó! Rồi!
Yêu thì yêu anh đây đếch sợ!
Bỗng tiếng điện thoại của Bun vang lên, cậu nhìn điện thoại lập tức mặt xám xịt lại. Tên Shin ********, bạn bè mà thế hả?
Shin nhìn thấy gương mặt ''ngộ nghĩnh trẻ thơ'' của Bun thì ôm bụng cười sằng sặc, ai bảo chơi hắn làm chi, giờ thì đi mà lãnh hậu quả ha ha.
Nhưng hắn chỉ nhân từ nhắn vỏn vẹn có bốn chữ thôi mà, có mỗi '' Mày là
cái đuôi!'' thôi mà. Có cần thái độ vậy không?Thôi kệ, mình vui là được
rồi!
- Cười nhiều vậy cẩn thận rách miệng đấy!
Nó tốt bụng nhắc nhở, giờ thì đến hắn xám xịt mặt lại. Đúng lúc đó chiếc iphone trong tay hắn rung lên, Shin nhanh chóng mở tin nhắn. Dòng chữ
'' Sao bạn bè mà tanựg nhẫn kim cương lận vậy mà ngưừoi yêu lại không
tặng?'' rất có tính kích thích máu bò hcú trong hắn nổi lên mà. Và ngay
lập tức hắn kéo nó ngơ ngơ như bò đeo nơ ra ngoài và tiến thẳng đến tiệm vàng.
Giờ lại đến lượt Bun cười như chưa được cười, cậu cười đến nỗi không
nhận ra bao nhiêu ánh mắt nhìn mình hình viên đạn. Sa liếc cậu, khẽ chỉ
về tấm bảng đề dòng chữ ''CẤM GÂY ỒN ÀO'' ở gần cửa sổ.
Nhưng nhỏ đâu có ngờ cái tên biến thái kia gia rlơ tấm bảng mà phán một câu xanh rờn.
- Khách sạn Huyền Trang làm sao cơ?
Lấp tức tất cả ánh mắt lại dồn về phía nhỏ, khiến cho Sa cô nương có
bình tảhn đến mứuc nào cũng phải lúng túng cười trừ. Nhìn sang cái tên
trời đánh kai lại toe toét cười khiến nhỏ chỉ muốn đá cậu từ đây bay đến đảo của thổ dân ăn thịt người. Nhưng điều khiến nhỏ bực không chỉ là
vậy mà còn vì lí do khác.( he