Old school Easter eggs.
Giả Vờ Thôi Mà! Sao Lại Thành Thật

Giả Vờ Thôi Mà! Sao Lại Thành Thật

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323152

Bình chọn: 8.5.00/10/315 lượt.

hưa được cười như vậy
rồi. Nhưng trong lòng vẫn còn một cảm giác chưa tụ nhiên, khó hiểu....

- À đúng rồi nhà nhóc giàu như vậy sao lại cái lũ kia rượt đuổi thục mạng vậy?

Muni giật mình, may mà hắn chưa biết Eli là bạn thân của cô không thì....thê thảm. Cô nhún vai cùng nụ cười lém lỉnh:

- Tụi nó ghe tỵ với sắc đẹp của tui đó mà!

Hắnnghe xong liền giả bộ ói ói khiến cô cầm guốc rượt hắn ba vòng quanh
đài phun nước, trong không gian vang lên tiếng cười ròn tan của hai
người họ.

- Thôi mệt rồi- Muni đuối sực ngồi thở phì phò trên sân cỏ cạnh đó,
trong thật vô tư và hồn nhiên. Hắn cũng từ từ tiến lại gần, thấy co bé
này giống nhưu một đứa em gái đáng yêu vậy nhưng hơi....đanh đá. Có
người em như vậy thì.....vô quan tài sớm. Chú nói gì là người yêu. Nghĩ
mà thấy hãi!!!!!

Chim chóc vờn quanh từng đôi một, ánh nắng rọi chiếc khuôn mặt đẫm mồ hôi của từng người, nhìn thế này chả ai nghĩ họ là bạn.

Hắn chìm đắm ngãm những giọt nước róch rách chảy, như những nỗi buồn
cũng đang cuốn trôi. Tập quên đi một người là rất khó, nhưng hắn sẽ cố.

- Sao tự nhiên nóng thế nhỉ?- Hắn đưa tay phật phật chiếc cổ áo, sáng
nay trời nhiễm khí thu nặng nề chỉ có 15 độ mà nóng dự vậy. Linh cảm có gì đó không ổn hắn quay người lại.

- Áchhhhhhhhhhhhhhhhhhh!!!!!!!!!!!!!!!

Vừa quay người lại thì hắn giật bắn tim, suýt nữa là lăn từ đỉnh xuống chân rồi. Sao lại có người từ sao Hỏa vi hành xuống trái đất thế này?

Mini thấy hằn kì như vậy cũng quay lại xem sao thì té xỉu, trước mặt nhỏ là một con người đang hừng hực cháy, trên đầu mọc lên hai cái sừng và
hàm ra thì thò ra hai chiếc răng nanh. OH MY GOD. Ai dám nói đây là
hotgirl trường cấp ba nhất nhì nước nhỉ?

- Jen...Jen...! Sao..em lại ở đây?- Hắn mặt méo xẹo không nói lên lời,
lập tức đứng phắt dậy cách xa Muni trăm dặm. Sao có cảm giác như bắt quả tang làm chuyện xấu vậy?

Nó nở một nụ cười lạnh gáy, từ từ đi đến gần hắn. Nghiến răng nghiến lợi chừng chừng nhìn Muni.

- Em đến đây làm gì à? Em đến để phá rối hai người đấy!

Cô cũng giật đứng mình, sợ hãi nấp sau hắn. Hắn bước sang trái để tránh
cô, cô cũng bước, mãi đến khi nó hét lên thì hai người này mới dừng màn
kia lại và đứng nghiêm trang theo kiểu quân đội.

- DỪNG LẠI CHO TÔI!

Nó lấy hết sức bình sinh để hét lên, thấy lả người hẳn đi. Sau khi
xử-lí-cái-tên-đáng-nhẽ-không-nên-có-mặt-ở-đó nó đã cấp tốc đi đến đây
rồi để chứng kiến cải cảnh đôi-bạn-thân rượt đuổi nhau thân mật. Nó đã
đứng đây nửa tiếng rồi mới lấy hết can đảm để đi ra, nhưng khi đi ra rồi thì nó cũng biết tại sao mình lại làm thế. Nhưng trái tim nó đã điều
khiển khiến lý trí bị vùi lập.

- Tại sao chúng tôi phải dừng lại chứ? Mà(Mày)....à Bạn có quyền gì mà
ngăn cản chứ?- Muni nhìn nó thách thức, trông nó bây giờ có vẻ nhợt nhạt khá nhiều, ''dễ thương'' ghê.

- IM ĐI!

Giờ thì không phải nó mà hắn gắt lên. Nghe cô nói với nó như thế hắn
chưa kill cô là may lắm rồi đấy, hắn không cho phép ai làm như
vậy,...trừ mình. Tại sao ư? Nói rồi đấy, hắn-yêu-nó.

Muni im bặt, môi mím lại tức giận nhưng chỉ có thể kín láo mà liếc nó
thôi. Sao hắn lại quát cô vì nó cơ chứ, thật không công bằng. Tại sao
mọi người đều không công bằng với cô vậy chứ? Cô hận. Nhất định hắn sẽ
là của cô. Muni nở một nụ cười với hắn nhưng Shin nhanh chóng quay đi
nhìn về phía no thì vội vã chạy đến đỡ Jen đang sắp ngất đi.

Nó thấy đầu óc quay cuồng, cái vết kim truyền dịch vừa dứt ra lại chảy
máu, nhưng nó thấy rất ấm áp vì có vòng tay đó va khuôn mặt đó. Nó lại
lịm đi.

Hắn hốt hoảng bế nó lên rồi đi ra xe, đúng lúc đó các nhà báo vẫn chưa
đi liền chụp ảnh lia lịa. Nhưng hắn chẳng quan tâm vẫn lái xe như bay
trên đường và lay lay người nó, hắn sợ mỗi khi nó nhắm mắt mà mặt tái
nhợt thế này. Hắn sợ lắm..

Hai bàn tay nắm chặt...

~*~*~*~*~*~

Trên con đường Hà Nội se lạnh, một bóng dáng cao to đnag rảo bước, vừa
đi vừa....c-hửi thề một người nào đó. Trên mặt còn vết tím bầm do thử
phạm gây ra. Lúc đó phải hỏi ngay là con trai hay gái chứ nhỉ. Mình chỉ
đến thăm, nghe thấy cô ta gọi tên ai đó nên chạy đến nắm tay chấn an
thì bị đấm một cú giáng trời vào mặt. Đã thế chẳng xin lỗi gì mà chạy
vụt đi nữa chứ. Đúng là một cô gái đặc biệt đến cá biệt.

Ken dừng lại. Ánh mắt chăm chú vào chiếc xe mui trần đỏ vừa lướt qua,
kia chẳng phải nhỏ đó với thằng từng đánh mình đó sao? Thì ra đến tìm
hắn hả? Đúng là không biết nhìn người, anh đây đẹp trai thế này mà không biết giữ lại đi chọn cái tên chưa đươc một phần của mình đó.



Hắn thở phào nhẹ nhõm khi nghe bác sĩ nói nó ổn, chỉ là ''trốn'' viện hơi
sớm nên mới bị kiệt sức như vậy. Vị bác sĩ mỉm cười hiền hậu và hỏi một
câu khiến hắn cứng đơ người.

- Có vẻ như cháu mệt mỏi nhiều hơn so với cái lần túm cổ tôi nhét vào phòng cấp cứu nhỉ?

Duy Phong gãi gãi đầu cười trừ, giờ mới biết bác sĩ cũng thù dai gớm cơ, đã m