
hông lí do.
- Không được! Cô ta là đồ mẹ ranh! Con mà sống cùng là bị cô ta ăn thịt ngay- Hắn lắc đầu nguầy nguậy.
- Đúng! Đúng ! Đúng! Con sẽ giết tên bút chì này mất!Không được đâu mẹ ơi!
- Nó khẩn khoản van nài.
- Chả mẹ ranh nào tự nhận mình là mẹ ranh cả- Ba hắn điềm tĩnh nói.
- CON NÓI KHÔNG LÀ KHÔNG- Nó và hắn đồng thanh tập 2.
- NHƯNG CHÚNG TA NÓI CÓ LÀ CÓ!- Ba mẹ hắn và ba mẹ nó cũng hét đáp trả. Vừa hét ông Hoàng Lâm còn
ườm cậu con trai yêu dấu nhưu nhăc nhở. Hắn nhận thấy rất rõ, cho nên ngồi im re không dám động đậy,
cả thở cũng không.
- Chúng con chả lấy một điểm chung nào thì làm sao ở với nhau được?- Nó bừng bừng khsi thé cãi lí.
- Có! 2 đừa đều không thích nhau- Nghe chúng nó phản đối dữ dội, ông Hoàng Lâm lên tiếng đáp trả.-
Nhưng......chả ai đồng ý ngoài ba mẹ cả, nếu thích mấy người tự đi mà sống chung- Nó vẫn chưa chịu thua.
- Anh đồng ý- Hắn cắt ngang lời nó.
- Hô hô! Con thấy chưa? Con rể có vẻ rất tán thành đấy!Còn mỗi con thôi!- Mẹ nó nghe hắn nói vậy thì lấy
tay che miệng cười gian tà, liếc mắt hắn đầy ẩn ý.
- Anh....anh bị điên rồi hả?- Nó tức đến nõi mắc nghẹn, nói mãi mới được câu này, hai mắt thì nhìn hắn vừa ngạc nhiên vừa căm phấn,
chỉ muốn nháy vào cắn cái miệng hắn một cái.
Hán ngó lơ lời nói của nó, quay mặt đi ....huýt sáo vì hắn sợ cứ đà này hắn sẽ hét lên là ''tôi cũng chẳng
muốn sống chung với một người mà mình chực chời chết đâu. Chẳng qua tôi sợ sẽ thành thái giảm duy nhất
của thế kỉ thôi!''. Nhưng có ông bố yêu quý con hết mực ở đây, hắn còn nói gì được nữa. Thôi cứ cam cái
phận hẩm hiu vậy.
- Tên điên này- Nó xông tới túm cổ hắn, lắc qua lắc lại cái đầu hắn khiến đầu óc của cậu bé bút chì lắc như
vòng quay của trái đất- Đầu óc anh lại hỏng chỗ nào rồi hả? Rốt cuộc là chỗ nào để tôi còn chữa trị?
- Ặc.....chóng...chóng......mặt.....- Hắn ú ớ nói trong cơn lốc xoay vòng tròn, cảm tưởng thức ăn đang
muốn trào ra khỏi miệng- Sờ......sờ......tô....tốp(stop).
- Hửh? Sờ chỗ nào? Chỗ nào bị hư cơ?- Nó áp tai vào miệng hắn, tay vẫn lắc lư cái đầu tên công tử rơm mục.
- Sờ......sờ....tốp.........tốp.....- Hắn vẫn cố gắng nói, bây giờ các bác thức ăn đang biểu tình đòi ra ngaòi
nên hắn dùng hết sức để có thể khiến nó dừng ngay cái động tác ương ương này.
Còn về phía mấy vị phụ hinh thì họ lại lấy tay ôm mặt, hòi ức lại cái thời còn xuân:
- Ôi! Nhìn chúng nó lãng mạn chưa kìa?- Mẹ nó thán phục.
- Duy Phong nhà tôi cứ chơi trò đu quay là ói lên ói xuống mà giờ được vợ lắc lư ra vẻ thích lắm- Mẹ hắn cười
tủm.
Ba hắn với ba nó chỉ nhìn nahu nén cười như muốn nói ''Bọn trẻ bây giờ biểu lộ tình cảm lộ liễu quá''.( Ối mẹ ơi họ bị cặn hết rồi hay sao ý =.=)
Lại nói về nó đang cố hết sức để hiệu cái tên biến thái ngôn ngữ này nói cái quái gì nữa:
- Sờ cái gì mới được, người anh biến dạng hay sao mà lại mọc thêm một bộ phận tên là tốp hả?
Hắn thì nhăn nhó mặt mày và Oẹeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeee
Đương nhiên người lĩnh trọn hậu quả là nàng vợ hiền dâu thỏa của nhà họ Hoàng.
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA- Nó hét như đến ngày tận thế vậy, cảm thấy người mình
nhầy nhầy, ướt ướt nói chung là WC thẳng tiến.
Mẫy bậc trưởng lão chứng kiến cảnh này ôm bụng ra mà cười, nhưng chỉ cười ''bình thường'' thôi không sợ
mình cũng bị ói theo luôn mất.( Vừa phát hiện ra ói cũng có thể bị lây, mọi người đề phòng nha)
*******
Bun ngồi trogn phòng, xoa xoa cái má bị tát lúc chiều, tay còn tay mâm mê đôi môi như đang suy nghĩ đăm
chiêu lắm. Nực cười, cậu vừa bị con gái tát ư?Đôi mắt đen láy thường ngãy hôm nay sẫm lại, bàn tay nắm chặt ga giường có vẻ như chủ nó đang tức
giận lắm.
Anh thời gian đâu, tua lại thời gian mau
Sau khi đưa nó và Sunny về nhà, Bun đư nốt người con gái cuối cùng về hotel chết chết home. Nhìn sang
thấy Sa đang ngủ cậu khẽ lẫy quyển sách nhỏ đang ôm trong vòng tay.Tự nhiên, cậu muốn.....hun nhỏ.
Nhìn làn môi mỏng kia cứ như là đang mê hoặc người khác vậy nhưng kế hoạc không thành đổi lại là cậu ăn
một cái tát tư