XtGem Forum catalog
Gấu ơi, giúp anh!

Gấu ơi, giúp anh!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324662

Bình chọn: 9.5.00/10/466 lượt.

r/>
“Rất ngon. Ưm… cái đó, thật xin lỗi, em đã…”

“Không sao”, Từ Vĩ Kính dừng lại rồi nói, “Tôi có trách nhiệm về sức khỏe của cô”.

“Cảm ơn anh.”

Cô cũng biết anh đối tốt với cô là vì anh tưởng cô có khả năng là “em dâu” tương lai của anh. Là anh trai của Từ Vĩ Trạch, anh phải có nghĩa vụ
thân thiết với cô.

Anh cũng như những người hòa thuận với cô, chỉ là “yêu nhà, yêu luôn cả chim”, nhưng cô vẫn rất vui sướng.

Thư Hoán ở nhà họ Từ một quãng thời gian, những loại bánh mì, bánh quy,
chocolate, đều bị nghiêm khắc gạt đi, cũng không thể tùy tiện tiếp tục
cuộc sống hỗn loạn ăn một bữa nhịn hai bữa, thích ăn gì thì ăn như trước kia được.

Một ngày ba bữa không được thiếu. Buổi sang ngoan ngoãn uống một ly nước
lọc trước, sau đó ăn một thìa bột đun sôi, buổi tối trước khi đi ngủ lại ăn một thìa nhỏ như thế.

Chỉ điều chỉnh đơn giản như thế nhưng hiệu quả thấy rất rõ, sắc mặt cô thật sự tốt hơn trước nhiều.

Thư Hoán cảm thấy thời gian cô buồn ngủ và mệt mỏi đã giảm đi rất nhiều,
ban ngày tuy thiếu cảm hứng làm việc nhưng đầu óc rất tỉnh táo.

Lúc rảnh rỗi cô nhìn mình trong gương, nhận ra trên mặt mình bắt đầu có
chút sắc máu, không cần hồng hào quá nhưng chí ít cũng có chút sắc hồng
lộ ra ngoài da.

Nhưng cô cũng không nói rõ được là hai vệt hồng trên má rốt cuộc là do hồi
phục sức khỏe hay chỉ đơn giản là kết quả của việc mê trai. =__=

Có thể gặp mặt Từ Vĩ Kính ngày đêm như thế, cả ngày cô ở trong trạng thái
tâm hồn phiêu lãng, đúng là đẹp đến mức nổi cả bong bóng rồi.

Để làm đẹp lòng từ Vĩ Kính, cô tự giác tuân thủ mọi quy tắc anh đặt ra,
mỗi sang ngoan ngoãn chạy bộ. Ban đầu bị quản gia Vương bỏ rơi rất xa,
đến giờ đã có thể thoải mái theo kịp ông.

Đương nhiên… cố gắng rất nhiều mới có thể đạt đến tiêu chuẩn của người già… Hình như cũng chẳng có gì đáng vui. =__=

Sáng hôm ấy, Từ Vĩ Kính từ trên lầu đi xuống, chuẩn bị ra ngoài chạy bộ thì thấy Thư Hoán đã đứng ở cửa.

Thư Hoán vừa nhìn thấy anh, gò má đã đỏ lên, nói lớn: “Hôm nay em muốn chạy bộ với anh.”

Từ Vĩ Kính nhìn cô có vẻ kỳ dị, sau đó khẽ nhíu mày, quan sát từ trên xuống dưới rồi lắc đầu, nói: “Cô vẫn chưa được”.

“Em được mà.”

Từ Vĩ Kính lại nhìn cô: “Cô chạy không nổi, tôi cũng không dừng lại đợi”.

“Được.”

“Cũng không có xe đến đón cô, cô chỉ có thể tự đi bộ mà về.”

“Em biết rồi.”

Từ Vĩ Kính không giống cô và quản gia Vương, chỉ chạy hai vòng cho có trong khu biệt thự, mà chạy vòng đường núi.

Tốc độ không nhanh lắm nhưng đoạn đường rất dài, để tiếp cận anh nên Thư
Hoán mới chịu khó như thế, còn về chuyện có thể kiên trì đến cùng hay
không thì chính cô cũng chẳng rõ.

Thấy Từ Vĩ Kính nhẹ nhàng bình thản chạy phía trước, tư thế cực chuẩn mê ly, cô rất muốn có thể được chạy sánh vai anh, nhưng thấy thực lực quá cách biệt nên đành thôi, để tránh tiêu hao sức lực ngay từ ban đầu, cuối
cùng bò về cũng không nổi. Cô chỉ dám lấy mục tiêu theo sau anh trong
vòng mười mét, hy vọng bản thân có thể cố gắng hết sức không rơi lại quá xa.

Mới chạy đến khúc rẽ để về, chỉ có thể xem là nửa đoạn đường mà Thư Hoán đã mệt đến rã rời, chân muốn sụm xuống. Mà quãng đường về cũng dài như lúc đi, cô phải gồng mình tiếp tục chạy theo.

Bóng Từ Vĩ Kính chạy phía trước không xa vẫn rất có khả năng kích thích cô.
Hiệu quả này cũng hệt như treo một củ cà rốt trước mũi một con lừa vậy.

Cho dù bắt cô tham gia thi Olympic, nếu trước mặt có một Từ Vĩ Kính thì
chưa biết chừng cô có thể vượt qua giới hạn của bản thân, bứt phá thành
quán quân cũng nên.

Đến khi chạy xong, lúc nghỉ ngơi, Từ Vĩ Kính chỉ hơi thở gấp, hô hấp vẫn
bình thường, còn Thư Hoán thì hệt như ống bễ, gập lưng chống tay lên đầu gối thở phì phò như trâu.

Từ Vĩ Kính lại liếc nhìn cô, ánh mắt lần này như có ý khen gợi.

“Cô tiến bộ nhanh quá.”

“Cảm… phù… cảm ơn… phù…”

“Sức cô cũng khá, tuy vóc dáng không cao, nhưng chân đủ dài, thể lực cũng có thể theo kịp, chỉ có điều về tiết tấu thật sự cô vẫn chưa nắm bắt tốt.”

Hình… hình như được khen?!

“Còn đi về nhà được không?”

Thư Hoán vật lộn để ngẩng đầu lên: “Được ạ!”.

Nhìn Từ Vĩ Kính từ góc này, bóng dáng anh càng cao lớn hơn, đẹp rạng ngời
như thiên thần, Thư Hoán thở hồng hộc và nghĩ, sức mạnh tình yêu thật vĩ đại!

Sau đó, buổi sáng Thư Hoán có thể hưởng thụ thời gian ở riêng với Từ Vĩ
Kính lúc chạy bộ. Cô ráng hết sức già của mình, miễn cưỡng sánh vai với
Từ Vĩ Kính, lúc cố gắng hơn thì còn có thể mở miệng trò chuyện cùng anh.

Tuy lúc nào cũng thở hổn hển chia một câu thành ba câu mới nói hết, nhưng
Từ Vĩ Kính cũng rất nhẫn nại nghe, đồng thời đáp lại, điều đó khiến cô
cảm thấy rất đáng đồng tiền bát gạo rồi.

Ngoài việc tiến hóa thành tuyển thủ chạy bộ trong một thời gian ngắn ra, Thư
Hoán cũng bắt đầu tập lại môn bơi đã bị cô bỏ hoang