Em Là Học Trò Của Tôi Thì Sao?

Em Là Học Trò Của Tôi Thì Sao?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324665

Bình chọn: 7.5.00/10/466 lượt.

năm, hoá thành thuỷ ngân, thẩm thấu đến từng đường vân, kẻ hở trong mỗi trái tim.

Cuối cùng đông cứng lại thành tấm gương, phản chiếu huyền ảo trong lòng người.

Thật ra, Triệu Thuỷ Quang không biết rằng, lúc trên đường ra sân bay mẹ Đàm đã nói, “Tiểu Mặc, cô bé ấy tốt thì có tốt, nhưng nhỏ tuổi hơn con rất nhiều, mẹ lo là…”

Lời nói sau đó đã bị Đàm Thư Mặc chen ngang, “Mẹ, con biết chừng mực, không cần lo lắng.”

Mẹ Đàm nhìn tay con trai nắm chặt tay lái, ngón tay trở nên trắng bệch , bà không nói thêm lời nào.

Đứa con trai này của bà từ nhỏ đến lớn đều có chủ kiến riêng, phương châm giáo dục của nhà họ Đàm đó đến giờ đều là tự do phát triển, người làm mẹ như bà rất ít khi can thiệp vào cuộc sống của con cái, đứa con lớn nhất đã có vị hôn thê, lễ mừng năm mới sang năm sẽ kết hôn, bà cũng không vội thúc giục đứa con trai này, chỉ hi vọng đứa nhỏ này có thể tìm được một người thật sự yêu thích. Đứa con này của bà tính tình rất tự mãn, nhưng có bậc cha mẹ nào không thiên vị con của mình chứ, còn trẻ như vậy tính tình có lẽ hay thay đổi thất thường, bà không quan tâm cách nhìn của người khác, mà là lo lắng về mặt tình cảm của con trai bà luôn quá mức thuận lợi, không muốn đến cuối cùng vấp ngả, so với người thường rất khó đứng dậy.

Thôi thì kệ, hết thảy tuỳ duyên, thời gian sau này còn dài, chỉ cần hiện tại hai người vui vẻ hạnh phúc là được rồi, mẹ Đàm nghĩ lại cũng không để tâm nữa.

Những lời này Đàm Thư Mặc không hề nói cho Triệu Thuỷ Quang nghe, hai người yêu nhau ai mà không có bí mật của mình chứ, nếu như bí mật này có thể duy trì cuộc tình đẹp đẽ, thì hãy để bí mật nó mãi vùi sâu.

Mà Triệu Thuỷ Quang cũng bị ánh trăng sáng ngày ấy xua đi bóng tối trong lòng.

Cùng là mặt trăng, nhưng cảm xúc lại khác nhau, từ tối nay trở đi, trong lòng Triệu Thuỷ Quang đã khắc ghi hình ảnh mặt trăng tròn sáng này, ngày sau, bất luận cô gặp chuyện gì, chỉ cần ngẩng đầu nhìn ánh trăng tròn, cô đều nhớ đến tối hôm nay, bên tai văng vẳng tiếng người nọ nhỏ nhẹ gọi cô “Bé ngốc”. Trong tíc tắc, ánh trăng sáng lập loè làm chói loà đôi mắt, cho lệ cay ướt đẫm hàng mi.

Ngày khai giảng, mọi người trong phòng 513 của ký túc xá lại lại tụ họp với nhau, ai nấy đều đem món ăn quê nhà ra, chia nhau càn quét sạch sẽ, trải giường treo màn, ríu ra ríu rít kể nhau nghe hết chuyện này đến chuyện khác.

Điều khác chính là, Dương Dương đã có bạn trai trong thời gian nghỉ hè, hai người mặc dù sống hai nơi khác nhau, chỉ liên lạc qua tin nhắn, nhưng tình cảm mặn nồng đến độ mật ngọt tràn ra.

Triệu Thuỷ Quang không hiểu bạn Dương Dương làm sao có thể cùng bạn trai gửi hơn 10 tin nhắn chỉ trong giờ trưa, cô mà làm thế khẳng định thế nào Đàm Thư Mặc cũng nhăn mặt hỏi cô rằng, “Triệu Thuỷ Quang, em rảnh lắm phải không?”

Buổi tối trong ký túc xá, điện thoại của Dương Dương cứ như đường dây nóng, lúc nào cứ khư khư bên cạnh, ngay cả đi tắm rửa cũng phải đem điện thoại theo, ba người còn lại khó chịu vô cùng, cứ tìm cớ chọc ghẹo Dương Dương. Hứa Doanh có lúc lại la lên, “Dương Dương, điện thoại kìa, điện thoại reng kìa!” Dương Dương quơ quơ tay cầm điện thoại im phăng phắc hung hăng trừng mắt liếc Hứa Doanh.

Bành Hiểu Hiểu hô, “Dương Dương, nước sôi rồi, nước sôi rồi!” Dương Dương hai mắt trợn to, nhưng lại cất tiếng nói nhỏ nhẹ với đầu dây điện thoại bên kia, “Không có, không có gì thật mà, nói tiếp đi.”

Triệu Thuỷ Quang đúng lúc đi ăn khuya với Đàm Thư Mặc về tới ký túc xá, lén đến gần, hét to vào điện thoại, “Dương Dương, bạn lại nói chuyện với con trai nữa hả, là cái người lúc trưa đó hả?” Nói xong, bụm miệng cười toe toét.

Dương Dương nổi giận, đưa tay nhéo vào lưng Triệu Thuỷ Quang, bực tức nói, “Muốn chết hả, bạn ỷ có Đàm Thư Mặc chống lưng, chờ đó, coi mai mình trị bạn thế nào!”

Triệu Thuỷ Quang vừa trốn bên cạnh vừa nói leo lẻo, “Được, được, để mình giúp bạn làm sáng tỏ, được chưa hả.” Dứt lời vội vàng hô to vào điện thoại, “Báo cáo, tôi là Triệu Thuỷ Quang phòng 513, tôi xin chứng mình tất cả lời nói vừa rồi đều là xạo, là xạo!”

Mọi người trong phòng cười rôm rả, như Phác Thụ và Phạm Vĩ Kỳ đã từng hát:“Tiếng cười thanh thoát ấy gợi tôi nhớ đến những đoá hoa kia, lặng thầm nở rộ trong từng ngõ ngách của cuộc sống tôi.”

Dù đó là trai hay gái, giữa biển người mênh mông hiện tại, chúng ta sẽ không chỉ khắc khoải nhớ đến một người đã từng khiến ta từng thổn thức đến lệ rơi nhạt nhoà, mà chúng ta cũng sẽ khắc ghi “những đoá hoa cười” ngày ấy, bay lả tả nơi chân trời xa xăm.

(Elvie: không chỉ nhớ đến người chúng ta từng yêu thương, mà còn nhớ đến những chuyện khác trong cuộc sống: gia đình, bạn bè… = > những đoá hoa cười” ngày ấy, bay lả tả nơi chân trời xa xăm : những kỷ niệm hiện hữu khắp mọi nơi)

Cuối tuần sau ngày khai giảng, Triệu Thuỷ Quang một mình đi mua sách, lúc băng qua đường, cô thấy người con trai đứng cạnh cứ nhìn mình mải miết, nhẫn nại có cực hạn, cô


Insane