
ìn vào mắt Đàm Thư Mặc, bị anh áp chế lâu rồi, xém tí nữa cô đã quên mình cũng có một ngày vùng dậy.
Đàm Thư Mặc cười nhưng không nói gì, đưa tay thưởng cho cô một cái cốc đầu.
Thế là đã về đến nhà, dưới ánh đèn đường loe lóe, Triệu Thủy Quang mới phát hiện đôi mắt đẹp của anh có chút mệt mỏi.
Cô kinh ngạc, nãy giờ cũng không thấy chiếc xe 530LI của anh, lại cẩn thận xem xét áo sơ mi nhăn nhún, mở miệng hỏi, “Anh không phải là vừa xuống máy bay chứ?”
Đàm Thư Mặc không nói chuyện, sờ đầu cô, ánh mắt ôn nhu trong trẻo như mặt hồ mùa thu, đưa cái túi đang cầm trên tay cho cô, nói, “Vào nhà đi.”
Anh sao có thể nói cho cô biết, sau khi diễn thuyết ở hội nghị xong, anh lập tức ra thẳng sân bay, máy bay vừa hạ cánh, anh về nhà cất hành lý sau đó liền đến đây, chuyến bay dài khiến anh mệt lả người, chuyện lỗ mãng như vậy anh đời này rất ít khi làm, một người cao ngạo như anh tuyệt đối nói không nên lời.
Triệu Thủy Quang gật đầu, cầm cái túi, vòng tay ôm anh, đêm nay cô rất rất rất cảm động, đến nỗi không biết dùng từ gì để diễn tả.
Anh nhắm mắt lại, cảm nhận cơ thể nhỏ nhắn nồng ấm của cô, mọi mệt mỏi trong lòng đều tan biến hết, cảm giác rất yên bình rất hạnh phúc.
Anh cũng vô số lần đưa con gái về nhà, đa số họ không phải là hôn môi, cũng ngỏ ý muốn anh lên lầu ngồi chơi một chút, cô thì lại hoàn toàn khác hẳn, dùng hành động đơn thuần này để biểu lộ tình cảm của mình, anh muốn ôm cô thật lâu.
Triệu Thủy Quang xoay người, háo hức lên lầu, tâm trạng cực kỳ phấn khích.
“Triệu Thủy Quang.” Nghe anh gọi, cô quay đầu lại, người nọ bỏ tay vào túi quần, ánh đèn đường loe loét hắt vào mặt anh càng khiến gương mặt tuấn tú ấy đảo điên lòng người hơn cả ánh trăng lung linh sáng chói trên cao.
Anh khẽ cười, nói, “Anh quên nói với em, sau khi khai giảng, anh sẽ dạy ở đại học J.”
Cười mê hoặc đầy bí hiểm, Đàm Thư Mặc xoay người bước đi, tâm trạng đặc biệt vui.
Cái gì, Triệu Thủy Quang nhìn người nào đó nghênh ngang đi, thiếu chút nữa đã làm rớt dưa hấu xuống đất, hình như trường đại học cô trúng tuyện cũng gọi là J.
Hì hục chạy lên lầu, giọng mẹ Triệu sau lưng quát lên, “Đứa nhỏ này, mua dưa hấu gì mà cả buổi vậy hả, vừa về là chạy vào phòng lên mạng ngay à.”
Cô vào trang web trường đại học J, mở danh sách giáo sư vừa được công bố, đầu óc cô nhất thời choáng vángg, “Đàm Thư Mặc, khoa quản trị kinh doanh.”
Trời ạ, cô thật không muốn sống nữa, sớm biết như vậy thì đã thi vô đại học Nam Kinh rồi.
Trên xe taxi, Đàm Thư Mặc xoa xoa thái dương mỏi mệt, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ lại vẻ mặt của cô bé con kia, anh bất chợt mỉm cười.
Tháng Chín, tại trường đại học J, nắng gắt như lửa.Triệu Thuỷ Quang bước xuống xe, lấy tay che ánh nắng mặt trời chiếu vào mắt, trường đại học J được xây theo lối kiến trúc hiện đại, cây cối mới được trồng lúp xúp, chẳng có tí gì hình ảnh sân trường đầy ắp cây xanh cả như lời đồn thổi, rồi tiếng kèn xe đinh tai nhức óc, tiếng còi huýt của bảo vệ hướng dẫn đậu xe, ấn tượng về ngôi trường mơ ước của cô đã giảm đi phân nửa.
Trong khi chờ ba Triệu đi đỗ xe, mẹ Triệu kéo Triệu Thuỷ Quang đi thẳng đến sân vận động đăng ký nhập học, bà vừa đi vừa nói, “Đứa nhỏ này, lên đại học phải thông minh lanh lợi một chút chứ.”
Kể cả lúc Triệu Thuỷ Quang nhận được giấy báo trúng tuyển cũng không thoát khỏi vòng kim cô của mẹ, vẫn bị quản thúc như thường, ba mẹ Triệu tuy rằng rất bận rộn, nhưng cũng quan tâm chăm sóc con gái, hai người đều nhận thức được đứa con gái bé bỏng suốt ngày quanh quẩn bên họ giờ đã lớn, sắp phải đi xa, đều muốn dành thật nhiều thời gian ít ỏi này ở bên cạnh Triệu Thuỷ Quang, mấy ngày trước họ còn tất bật hỏi thăm người quen, xem thử lên thành phố lớn học thì cần phải chuẩn bị gì.
Triệu Thuỷ Quang ảo não nhìn đống hành lý mới lấy ra từ cốp xe, cô chỉ học ra ngoại ô học thôi mà, có đi đâu xa xôi đâu mà gói gém cả đống hành lý cứ như thể cô một đi không trở lại vậy, đến nỗi bây giờ cô còn không biết mai mốt đi xe về nhà thì đống hành lý này phải bỏ ở đâu cho vừa nữa, đúng thật là cam go!
Sau này, cô mới hiểu ra, đối với cha mẹ, con cái dù lớn đến chừng nào thì trong mắt họ, những người con ấy luôn bé bỏng và cần được săn sóc chu đáo.
Chỗ ghi danh chẳng có anh nào đẹp trai cả, Triệu Thuỷ Quang cảm thấy bản thân như bị người ta gạt, có trách thì trách cô lậm tiểu thuyết tình cảm quá, mà nghĩ lại cũng phải thôi, mấy anh chàng đẹp trai ắt hẳn đều bị người ta giành hết rồi, mới vừa khai giảng mà nhà trường đã phát cho mỗi sinh viên một bảng nội quy dài ngoằng, cuộc sống sinh viên sau này sẽ cực khổ lắm đây.
Người hướng dẫn cô là một chị năm hai, mặt chị ta lạnh tanh, chẳng cười tẹo nào cả, Triệu Thuỷ Quang bỗng cảm thấy mình đến đây làm ô sin đúng hơn là làm sinh viên, cô được phát nào là mền, gối, cả ra giườn, cái nào cái nấy cũng đều là được may vải hình ô vuông, mỗi người còn có một thau