
m Thư Mặc chuyển ánh nhìn, nhoẻn miệng cười, nói với nữ sinh kia, “Chào, cố gắng lên.”
Sau đó anh ngồi vào xe, nổ máy rời đi.
Nhìn hình bóng nữ sinh trong kính ngày càng xa dần, anh không bảo cô cố gắng lên, vì với một cô bé luôn cố gắng phấn đấu vươn lên thì không cần phải nói cố gắng lên nữa, anh hiểu điều đó, cô đã tự tạo quá nhiều áp lực cho mình, với một cô bé như vậy thì không cần phải nói cố gắng lên làm chi.
Ba ngày diễn ra kì thi Đại học, buổi sáng trời se se lạnh, trưa thì nóng bức, tối là ẩm thấp khiến người ta chẳng chịu được.
Ngày thi cuối cùng, tiếng chuông vừa reng lên cũng là lúc tuổi học trò ngây thơ hồn nhiên chấm dứt, cũng là khởi đầu cho một trang đời mới.
Triệu Thủy Quang thong thả gom vật dụng bỏ vào cặp, lòng chợt thảng thốt một nỗi buồn man man vô cớ không rõ lý do.
Mấy học sinh trong phòng thì hô hào la to, toàn bộ sân trường nhốn nháo hẳn lên, cô bước ra khỏi lớp, ngẩng đầu nhìn bầu trời, cổ họng bỗng nghẹn ngào, không biết con đường phía trước phải đi thế nào, thế nhưng lại sốt sắng không thôi.
Cao Tầm đẩy Triệu Thủy Quang một cái, nói, “Thi xong rồi, định làm gì đây?”
Triệu Thủy Quang nói, “Không biết nữa, bạn thì sao?”
Cao Tầm lớn tiếng nói, “Aiz, mình nghĩ có nên đốt sách hay không, nhưng mà suy đi nghĩ lại tốt nhất là đem bán, còn được khối tiền.”
Triệu Thủy Quang nhớ đến chồng sách tham khảo cao chồng nhồng lúc cả lớp xúm lại học thi, lúc đó mọi người còn bàn tính sau khi thi xong xử lý đống sách đó thế nào, người nói châm lửa đốt hết, người thì kêu nên cất giữ cẩn thận, tương lai đem ra khoe với con cái: xem này, cha con năm đó học hành rất chăm chỉ, người thì nói:chất hết lên xe rồi ném xuống nước. Lúc ấy sách như kẻ thù muôn kiếp của họ, hiện tại lại lưu luyến không nỡ vứt đi.
Một năm nay, tuổi trẻ chúng ta không hề vô nghĩa và buồn tẻ tí nào.
Lúc gần sắp thi xong, cô dự định sẽ đi chơi khắp nơi, nhưng giờ đây thi xong lại không biết mình nên đi đâu chơi, chơi cái gì, chơi như thế nào, cảm giác thật vô vị.
Vài ngay sau đó phải trở về trường học dự lễ phát bằng tốt nghiệp, Triệu Thủy Quang vừa vào trường liền sửng sốt bàng hoàng, ba năm học chung vậy mà giờ sao trong lớp lại có nhiều người lạ hoắc thế, nhìn kỹ đều là mấy gương mặt quen thuộc, thì ra là nữ sinh sau khi thi xong người thì duỗi tóc thẳng băng, người thì uốn tóc quăn rất mô đen, tất cả mọi người đều cố chứng tỏ mình đã trưởng thành, kỳ thật vẫn chỉ là đứa trẻ miệng còn hôi sữa mà thôi, vừa thấy nhau thì đã tụm năm tụm bảy lại giỡn hớt.
“Được rồi được rồi, các em mau đến hội trường đi.” Vương Lị Lị đi vào nói, sau một năm lao tâm lao lực làm chủ nhiệm lớp, gương mặt cô giáo cũng hằn lên dấu vết thời gian, vẫn tận tâm với mấy học trò, dù sao cũng đã bỏ ra nhiều công sức dạy dỗ mà.
Y theo lệ cũ, vẫn là hiệu trưởng phát biểu trước, ôm cái bụng phệ to đùng lên khán đài.
Sau đó tới lượt đại diện giáo viên lên phát biểu, không biết có phải nhà trường sợ Đàm Thư Mặc hay không mà sắp xếp thầy giáo già dạy Vật Lý lên phát biểu, đó là người thầy giảng bài chuyển động tròn là nước bọt lại chuyển động tròn đều văng tung tóe, thầy cười cười, trên mặt đầy nếp nhăn, sửa sửa cái micro, bộ dạng có chút căng thẳng.
Thầy nói, “Các em học sinh thân mến, chúc mừng các em đã tốt nghiệp, giờ thì các em hãy gia tốc chạy nhanh vào tương lai đang chào đón các em phía trước.”
Một câu thấm nhuần vật lý, toàn bộ học sinh phía dưới đều cười ồ lên.
Cao Tầm quay đầu lại, chớp chớp mắt nói với Triệu Thủy Quang, “Uổng thật, Trần Tư Dương không ở đây chứng kiến cảnh này.”
Trần Tư Dương là học trò cưng của thầy ấy, động một chút là nói, « Trần Tư Dương tam ban lần này lại thi cao điểm nhất”, “Cái bài này Trần Tư Dương tam ban chỉ cần năm phút là giải được”.
Thầy chắc cũng không ngờ Trần Tư Dương hiện đang ở Châu Phi chạy đua với linh dương trên thảo nguyên đây này.
Thầy xoa xoa tay, lấy một tờ giấy từ túi áo ra.
Người học ngành này quả thật rất thận trọng, đến nỗi chuẩn bị cả bài phát biểu nữa.
Thầy hắng giọng, nói, “Các em học sinh, chúc mừng các em, đây chính là bước ngoặt cuộc đời của các em, cuộc sống các em đã bước sang một trang mới, tương lai là của chính các em, thầy hiện tại chỉ muốn nói cho dù sau này các em trở thành người thế nào, bất kể ước mơ có thành hiện thực hay không, có thể trong các em sẽ có người sống một cuộc sống thịnh vượng, cũng có người phải nai lưng bươn chải kiếm tiền, các thầy cô cũng không tức giận. Chỉ hy vọng các em nhớ kỹ, cho dù cuộc sống tương lai của các em như thế nào, phải tự hỏi bản thân mình đã sống tốt hay chưa, không nên lừa gạt người khác, không để ai hạ gục mình, kiên trì giữ vững lòng tin, thầy cũng hy vọng các em sẽ khắc nghi những lời ngày hôm nay, thầy tin các em sẽ làm được.”
Thầy nghẹn ngào nở nụ cười, năm tháng trôi qua nếp nhăn trên mặt đã hiện lên rất nhiều.
Dưới kh