
nh viện, liên tục cảm ơn Đàm Thư Mặc, sau đó gõ đầu Triệu Thủy Quang một cái, “Đứa nhỏ này, thẫn thờ cái gì chứ, mau cảm ơn thầy đi.”
Triệu Thủy Quang vâng lời, nói, “Cảm ơn thầy Đàm.”
Đàm Thư Mặc hòa nhã nói, “Không có gì đâu, về nhà ráng nghỉ ngơi cho khỏe.” Sau đó anh lái xe đi ra.
Mẹ Triệu ngồi trên xe taxi, phấn khích nói, “Thầy của con tuổi còn trẻ mà tài giỏi như vậy, sao lại đến trường con làm giáo viên chứ!” Triệu Thủy Quang không nói chuyện, cô nhắm mắt tựa vào xe ngủ.
Gió trưa nhè nhẹ len lỏi qua khe cửa, trang tạp chí bị gió thổi tung bay vang lên mấy tiếng “xoành xoạch”, ánh nắng vàng rực phản phất trên mặt Triệu Thủy Quang, ai có thể nói cô biết, đây có phải là tình yêu không?
Năm nay Ủy Ban Giáo Dục tỉnh quy định cấp ba không được học bù, nghe nói là có học sinh quậy phá gọi điện thoại đến đài truyền hình khiếu nại, làm ầm chuyện này lên, cái này chỉ tội cho bố mẹ học sinh ấy lại có một đứa con nghịch ngợm đến vậy, mà thôi, giờ có gì mà quan trọng hơn lễ mừng năm mới được chứ.Đầu năm, Đan Dương mời ăn cơm, đương nhiên là không thể thiếu phần của Triệu Thủy Quang rồi, dù sao mọi người cũng quen với nhau, Triệu Thủy Quang cũng không thể nào từ chối được, lúc đến nơi thì mới biết nhà hàng Đan Dương mời dùng cơm là “Đường Triều Thịnh Thế”, nhà hàng chuyên món Quảng Đông nổi tiếng nhất thành phố.
Ăn uống xong thì cũng đã xế chiều, mọi người nói là muốn đi tục quán (nơi bài bạc), Triệu Thủy Quang bất đắc dĩ đi theo bọn họ, một người mẫu mực như cô thì làm sao dám đến mấy chỗ ăn chơi như vậy, Hi Diệu đi ở phía trước nói, “Lúc đi học thì mọi người thường cúp học đến đó chơi lắm, em đừng lo, có gì mọi người chịu trách nhiệm cho!” Nói nhảm, cô thì làm sao có thể so với mấy sinh viên “mẫu mực” hệ điện ảnh chứ, mà còn Đan Dương thì khỏi nói, đúng thiệt là vô địch mà, bình thường thì nói là không việc làm, nghèo rớt mồng tơi, thế mà lúc cầm chìa khóa xe thì xe nào xe nấy đều bóng loáng. Đừng là người chọc người tức chết mà!
“Em gái Tiểu Quang!” Triệu Thủy Quang đang đi lon ton thì chợt nghe có người gọi mình, chưa kịp nhìn xem là ai thì đã bị người ta kéo tay, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một người đàn ông ba phần đẹp trai bảy phần tà khí, hai phần mùi rượu, không phải Sở Phỉ Phỉ đó sao.
Nạo Lam đi cạnh Triệu Thủy Quang cũng là bạn trong nhóm Đan Dương, thấy có người kéo Triệu Thủy Quang liền đứng chắn phía trước, đám Đan Dương đang đi cũng dừng lại, Triệu Thủy Quang thấy thế vội nói, “Nạo Lam, không sao đâu, người quen của em đó.” Không khí lúc này cũng bớt căng thẳng đi.
Có người đàn ông trung niên từ phòng bên cạnh bước ra, “Sở thiếu gia, có chuyện gì sao, à à, không việc gì không việc gì, mọi người đều quen biết nhau, từ từ nói từ từ nói.” Người này dường như cũng nhận ra bọn họ, vội vàng giải thích.
Sở Phỉ Phỉ không để ý tới người nọ, cũng không chịu buông tha Triệu Thủy Quang, nói, “Em gái Tiểu Quang, qua bên đây chơi với anh Sở đi, có thầy Đàm của em ở đây nữa nè.”
Triệu Thủy Quang nghe nhắc đến Đàm Thư Mặc thì có cho cô mười lá gan cô cũng không dám đi, đang nghĩ cách từ chối khéo léo, Hi Diệu đã làm ầm lên, “Này, cái anh này làm gì thế, buông tay ra.”
Đan Dương liền kéo Hi Diệu lại, “Nếu mọi người đều quen biết, đúng lúc chúng tôi chuẩn bị đi tục quán, hay là cùng đi đi?”
Đan Dương vừa nói xong thì cô đã thấy Đàm Thư Mặc đang nói chuyện điện thoại đi tới, Sở Phỉ Phỉ vui vẻ kéo Triệu Thủy Quang nói, “Xem đi, anh không có gạt em, có thầy Đàm em ở đây nữa nè.”
(ở đây thiếu 1 câu, ta chưa edit kịp, vì k hiểu cặn kẽ, sẽ chỉnh lại và thêm vào sau, không liên quan gì tới phần sau, chỉ đơn giản là triết lý thôi)
Triệu Thủy Quang e dè kêu, “Thầy Đàm!”
Điều này khiến Đan Dương và những người còn lại sửng sốt một chút, ai cũng không dám tin người đàn ông dáng vẻ không phú tức quý này lại là giáo viên, thật sự không biết là anh ta bôi bác hình tượng giáo viên hay là hình tượng giáo viên bôi nhọ anh ta.
Đàm Thư Mặc cúp điện thoại, ánh mắt trong veo nhìn Sở Phỉ Phỉ đang nắm tay Triệu Thủy Quang, anh đi lướt qua người Triệu Thủy Quang, nói, “Em cũng vào chơi đi.” Triệu đồng học của chúng ta đành phải vò vò áo khoác, lề mề bước đi theo sau Đàm Thư Mặc vào phòng, vừa đi vừa quay đầu lại cầu cứu Hi Diệu, Hi Diệu ôm chầm lấy Đan Dương, nói, “Tiểu Quang, thì ra là thầy của em à, sao không nói sớm, làm chị hiểu lầm thấy chưa, thầy, vậy Tiểu Quang của em xin làm phiền thầy rồi.”
Triệu Thủy Quang thật muốn la lên rằng: Hi Diệu, em hận chị.
Triệu Thủy Quang đi theo Đàm Thư Mặc, Sở Phỉ Phỉ đi phía trước đẩy cửa vào, được lắm, tuấn nam mỹ nữ ngồi đầy hai bàn, cửa vừa mở mọi người liền nhìn ra, có người la toáng lên, “YAAA… Phỉ Phỉ, mới đi một vòng mà đã bắt cóc được môt em rồi nhá.”
Sở Phỉ Phỉ liền cười nói, “Bậy bạ, người anh em, nếu mình mà bắt cóc trẻ em thì chỉ có con đường chết thôi.”
Sở Phỉ Phỉ vừa nói vừa kéo ghế, khoát tay