XtGem Forum catalog
Em Là Hạnh Phúc Đời Anh

Em Là Hạnh Phúc Đời Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323153

Bình chọn: 9.00/10/315 lượt.

(tất cả là nhờ
thành qủa lao động ngày đêm miệt mài của ai kia) Ăn sáng xong đã là
10h.

Khoảng hơn 11h trưa anh sẽ về ăn trưa với cô.

Chỉ hơn một
tiếng không có anh bên cạnh thôi mà sao cô thấy buồn và chống trải
thế.

Sự thiếu vắng anh làm cô ủ rũ như cây thíêu nước , như nắng hạn
mong chờ mưa… Nói chung là rất buồn .

Vì thấy cô buồn anh cũng có ý muốn đưa cô đến công ty cùng.

Nhưng
khổ một nỗi giờ anh đi làm là thời gian cô mệt mỏi và cần nghỉ ngơi
nhất.

Vừa thoát khỏi anh là cô đã chẳng biết trời đất gì rồi…Thế
cho nên ở nhà cho phải đạo …

- Vợ yêu! Sao lại ngồi đây một mình thế này?

Đang buồn vu vơ , bỗng nhiên nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng , trầm ấm
thân quen.

Đôi mắt Ngọc Trúc khẽ ánh lên tia mừng rỡ , môi cô nhanh
chóng vẽ lên một nụ cười hạnh phúc hoàn hảo.

Chưa kịp xoay người về sau , thì một vòng tay rộng lớn , vững chắc
đã nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau…

Và như thường lệ một phút sau đó cô đã thoải mái ngồi trong lòng
anh nũng nịu.

Khiến bao buồn phiền , mệt mỏi chốn thương trường
hàng ngày đều tan biến hết.

- Hôm nay anh làm việc thế nào?

Có mệt lắm không?

NGỌC TRÚC vui vẻ ôm lấy cổ HOÀNG KỲ mỉm cười , đôi tay nhỏ nhăn tỉ
mỉ lau đi một vài giọt mồ hồi trên trán anh.

Chắc anh vào nhà không
thấy cô đâu lại vội vàng chạy ra đây tìm cô mà không kịp nghỉ ngơi đây
mà…

Hoàng Kỳ thấy người yêu bé nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu như vậy , thì
không cầm được lòng mà hôn nhẹ lên môi , mỉm cười sủng nịnh

- Chỉ cần nhìn thấy nụ cười của em là bao muộn phiền trong anh đều
tan biến hết!

Anh yêu em ! Vợ yêu của anh!

- Ai là vợ của anh chứ!

*đỏ mặt*

- haha…Em chứ ai!

Còn một tháng nữa là kết hôn rồi , cũng phải
gọi dần cho quen đi chứ , đúng không vợ?

- Hứ!

Ngọc Trúc xấu hổ vội cúi mặt vào ngực anh.

Trên môi cô nụ cười
càng nở rộ báo hiệu chủ nhân nó đang vô cùng hạnh phúc.

- Thế nào!

Vợ cũng phải gọi anh là chồng yêu đi chứ?

*vui vẻ
chọc tiếp*

- Không ! Kệ anh!

- Không chứ gì?

- Uh! Không gọi đó!

Anh làm gì được em!

- Oh! Không sao!

Không gọi cũng không sao!

Để đến đêm tân hôn anh
sẽ cho em gọi đến khàn tiếng thì thôi!

- Anh… Anh… Không thèm chơi với anh nữa!

Ngọc Trúc xấu hổ đến hai má ửng đỏ , cô không biết phải đáp trả
anh thế nào , lên ngượng qúa vùng vằng thoát ra khỏi người anh , ba
chân bốn cẳng chuồn mất tích.

Hoàng Kỳ nhìn theo bóng người yêu mà tim xao động , anh khẽ mỉm
cười rồi nhẹ bước theo cô.

Cuối cùng anh cũng có người thân rồi.

Anh sẽ mãi trân trọng món
qùa mà thượng đế đã ban cho anh.

Một món qùa vô giá mà anh có tìm
kiếm ngàn đời cũng không bao giờ tìm thấy được.

Đó chính là niềm hạnh phúc , nguồn động lực , để anh biết rằng
cuộc sống buồn tẻ , nhàm chán này , vẫn còn thứ khiến anh hạnh phúc
, xoa dịu , sưởi ấm trái tim băng lãnh , mất đi cảm xúc của anh.

Tình yêu thật kì diệu , anh muốn mãi đắm chìm trong đó và không bao
giờ thoát ra.

” Ngọc Trúc ah! Anh yêu Em ”



Hoàng Kỳ khẽ mỉm cười rồi cũng đứng dậy , xoay người bước vào
nhà.

” Cũng muộn rồi!

Phải ăn cơm thôi!”

Anh vừa bước vào phòng ăn , thì trên bàn đã được dọn ra đầy kín ,
có rất nhiều món ăn lạ mắt và đơn giản được bày trên bàn.

Khiến
Hoàng Kỳ khẽ nhíu mày khó hiểu , dạo này không hiểu sao Vợ sắp cưới
của anh thay đổi khẩu phần ăn uống đến chóng mặt , mỗi ngày là một
món mới đủ các thể loại , từ bổ dưỡng đến rau qủa.

Mà hình như trong vòng 1 tháng gần đây , anh cảm giác cô có chút
thay đổi … Ăn khỏe , ngủ cũng khỏe.

Bảo ở nhà một mình Ngủ nhiều thì đã đành , ăn cũng gấp đôi gấp
ba bình thường.

Cứ đà này chắc 1 vài tháng nữa cô sẽ ú lên cho mà
xem.

Nhưng không sao , béo lên cho đẹp , ôm mới đầy tay.

Mà phải công
nhận dạo này bụng vợ yêu của anh hình như phình phình ra thì phải …
Hậu qủa của việc ăn ngủ qúa điều độ đây mà.

“Không sao! Cứ ăn ngủ thoải mái!

Tối anh sẽ giúp tập thể dục
trên giường … Vừa lưu thông máu lại có tác dụng giảm cân… Qúa
tuyệt!

Em thật ngoan biết chăm sóc bồi bổ bản thân để tối có sức
mà thư giãn gân cốt… Rất tốt”

Khẽ lắc đầu rồi phì cười với suy nghĩ ở trên , rồi lại mỉm cười
dịu dàng với suy nghĩ ở dưới. Sau đó còn gật gù , híp mắt thích
thú.

Hoàng Kỳ đứng yên gần bàn ăn , khuôn mặt biểu cảm đến khó tả ,
trông chẳng khác gì một tên tâm thần đang mơ màng ảo tưởng những
chuyện trên trời.

Làm Ngọc Trúc đang vui vẻ nhìn bàn ăn , cũng phải nhíu mày khó
hiểu.

Cô đưa tay chọc chọc vào eo anh thắc mắc hỏi

- Nè! Anh bị sao thế?

Không ăn cơm ah?

Tiếng nói của Ngọc Trúc như đưa anh thoát khỏi suy nghĩ của bản
thân.

Hoàng Kỳ mỉm cười cầm lấy