
ảy dài trên má ướt đẫm khuôn
mặt , cái đầu tội nghiệp không ngừng lắc , chưa bao giờ cô thấy sợ
hãi như lúc này.
Mối liên kết cuối cùng giữa hai người mất đi ,. Cô sẽ chết mất ,
đó là động lực để cô sống tiếp , nếu mất đi nó cô biết sống sao
đây???
- Vậy cho cái thai ra nhé?
( Vị bác sĩ đau lòng hỏi.
Nhìn cô hoảng loạn sợ hãi như vậy sao
không đau lòng cho được)
- Ừ!
- TÔI KHÔNG ĐỒNG Ý!
TÔI KHÔNG CHO PHÉP CÁC NGƯỜI GIẾT CON TÔI.
- Ngọc Trúc…
- ĐỒ ĐỘC ÁC!
TÔI SẼ KHÔNG BAO GIỜ THA THỨ CHO ANH ĐÂU
KHÔNG BAO
GIỜỜỜ… Hức
Nỗi đau đớn hòa quyện với vực đáy của tuyệt vọng.
Ngọc Trúc
nấc lên một tiếng rồi ngất nịm đi trong nỗi đau xé lòng…
Cùng lúc đó cô cũng vừa được đưa tới phòng cấp cứu.
Giao cô cho bác sĩ xong anh đứng thẫn thờ nhìn cánh cửa từ từ khép
lại ,
đôi môi khẽ mấp máy trong đau buồn
- Ngọc Trúc ! Anh xin lỗi…
Thời gian ngồi bên ngoài phòng cấp cứu như 10 năm đối với Hoàng
Kỳ.
Chỉ vài tiếng đồng hồ nó đã bắt anh trải nghiệm tất cả cung
bậc cảm xúc , chưa bao giờ anh thấy mệt mỏi như lúc này.
Cảm giác mất mát tuy không bằng như lúc mất đi ba mẹ.
Nhưng nó
cũng như cấu xé trái tim anh, đau lắm chứ…
………………
Ngọc Trúc mệt mỏi mở mắt , cô mơ màng nhìn khắp gian phòng , phải
một lúc lâu cô mới ý thức và nhận biết được mình đang ở nơi nào.
Khẽ mệt mỏi nhắm mắt định chìm vào giấc ngủ… Nhưng đúng lúc đó
hình ảnh đau đớn kia bất giác tranh nhau ùa về như cơn giông bão ập
đến , khiến Ngọc Trúc nhỏ bé , yếu đuối không thể chịu đựng nỗi…
Mãi đến khi cô ý thức được chuyện gì vừa xảy ra với mình thì…
Trái tim không tự chủ mà nhói lên không ngừng.
Sợ hãi , hoảng loạn Cô liền vọt hẳn dậy nhưng cơn đau ở bụng khiến
cô phải ” A” Lên .
Giật mình sờ xuống bụng mình , nhưng khi cô vừa chạm vào … Một cảm
giác đau tận xương tủy cào xé cả trái tim lẫn thể xác cô…
- Ngọc Trúc ! Em tỉnh rồi!
Có thấy đau đớn khó chịu ở đâu
không?
Để anh đi tìm bác sĩ đến khám cho em…
( Thấy cô vẫn im lặng , lấy tay xoa xoa bụng , nghĩ rằng cô sợ mổ
xấu nên anh an ủi nói)
- Em yên tâm đi!
Anh yêu cầu bác sĩ mổ nội soi phẫu thuật thẩm mỹ
nên…
- Anh vừa nói gì?
Mổ… Mổ…
Ngọc Trúc như chết nặng tại chỗ , Thấy bụng mình không sao , cô cứ
nghĩ anh vì cô mà tha cho đứa bé.
Nhưng hình như không phải anh vẫn
quyết định giết con cô , con của cô…
- KHÔNG !CON TÔI!
Anh… Anh…
- Ngọc Trúc ! Bác sĩ , bác sĩ
vì qúa kích động cô đã không thể chịu đựng nổi mà ngất xỉu tại
chỗ.
Trước khi ngất đi ánh mắt vẫn căm hận nhìn anh.
SÁNG hôm sau bầu trời bên ngoài thật đẹp , những tia nắng nhẹ nhàng
soi rọi khắp khuôn viên bệnh viện ,không khí trong xanh mát lành, chim
hót líu lo ríu rít chào đón ngày mới.
Trong phòng bệnh đặc biết Ngọc Trúc khẽ nhíu mày, rồi mệt mỏi mở
mắt…
Nhìn một lượt trong phòng không có ai, lúc này cô mới thở phào nhẹ
nhõm…Cô không muốn nhìn thấy con người độc ác đó một chút nào.
Cứ nhìn thấy trái tim lại quặn lên từng hồi như có ai đó muốn bóp
nát nó vậy.
Cô hận!Hận kẻ tàn nhẫn đó!
Hổ dữ còn không ăn thịt con…Vậy
mà…Sao hắn ta có thể độc ác giết đi đứa con của mình như vậy
chứ.
Nó có tội tình gì chứ , người sai là cô cơ mà . Tại sao không
giết luôn cô đi … Hay anh ta cố tình bóp nát niềm hi vọng cuối cùng
này để trừng phạt cô…
TẠI SAO CHỨ???
Ngọc Trúc giận dữ vùng dậy gào lớn trong tuyệt vọng.
Nhưng do cô
mới sau phẫu thuật , lại vận động mạnh đột ngột , cho dù chỉ là
phẫu thuật nội soi nhưng vùng bụng cũng nhói lên như muốn rách toác ra
vậy.
Kêu ” Á” lên một tiếng , cô nhăn mặt , nước mắt lã chã rơi , ôm chặt
lấy tấm chăn ở bụng …
Một cảm giác lo sợ , đau buồn trỗi dậy trong tim… Nơi này *ôm chặt
bụng* trước đây còn chứa đựng một mạng sống , giờ đây đã mất hết
rồi…
Chưa bao giờ cô thấy mình vô dụng như lúc này , ngay cả con mình
cũng không thể cứu được.
Nếu lúc đó cô không ngất đi.
Nếu lúc
đó cô giám vùng lên phản kháng chống lại con người tàn độc đó , thì
giờ đây cô đâu phải cô độc , mất mát thế này.
Tất cả cũng tại bản thân qúa yếu đuối , luôn dựa giẫm vào anh ta ,
cho nên dù không muốn cũng không giám phản kháng qúa nhiều (thật ra k
phải k phản kháng mà là chưa kịp phản kháng thì đã bị uất ức ,
phẫn nộ , tuyệt vọng công tâm mà ngất đi trong đau đớn)
Cô không thể chấp nhận sự yếu đuối này của mình được nữa…
“Ngọc Trúc phải mạnh mẽ lên thôi.
Nếu mày cứ yếu đưối thế này
, thì không phải chỉ anh ta , mà tất cả con người trong xã hội này
đều kinh rẻ và coi thường mày.
Dần dần họ sẽ cướp hết mọi thứ
của mày… KHÔNG THỂ NHƯ THẾ ĐƯỢC!
TA SẼ KHÔNG ĐỂ CÁC NGƯỜI LÀM TỔN
THƯƠNG TA NỮA ĐÂU!
TẤ