Em Đã Vui Chưa, Anh Gục Ngã Rồi Đó?

Em Đã Vui Chưa, Anh Gục Ngã Rồi Đó?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327682

Bình chọn: 7.5.00/10/768 lượt.

bàn tán về tôi. Đại loại là, ngay từ đầu đã biết tôi có cơ nên mới được vào làm trong công ty này, chỉ không ngờ người đứng sau tôi lại là tổng giám đốc của bọn họ. Tôi không để tâm mấy đến chuyện họ nói tôi có cơ đi cửa sau hay là gì khác, chỉ là họ đoán sai rồi. Tôi chính là đi cửa sau, nhưng lại không phải là do tổng giám đốc của mấy người đó đứng sau trợ giúp. Họ còn nói tôi hôm qua đến phòng tổng giám đốc quyến rũ Y Thần, có kẻ nào điên lại đi làm như vậy không, còn có người nói tôi quyến rũ không thành, bị Y Thần đẩy ra đập đầu vào thành bàn ngất đi, là do Y Thần bất đắc dĩ gây ra nên mới bế tôi đi bệnh viện. Ha, ha, ha, trí tưởng tượng của họ còn hơn hẳn mấy tiểu thuyết gia viết truyện huyền huyễn. Hừ.

Tôi buớc ra khỏi thang máy rồi tiến đến phòng của tổng giám đốc, lần thứ hai đi lên đây, tôi không đến nỗi bị lạc đường, chỉ là đi đến đâu ánh mắt mọi người lại dõi theo đến đó, thật là muốn độn thổ quá đi.

Tôi không có thói quen gõ cửa trước khi vào phòng người khác, thế nên tôi mở cửa phòng Y Thần ra rồi bước vào luôn. Trong lòng không khỏi thắc mắc liệu hắn gọi tôi nên làm cái gì.

Bỗng nhiên từ phía sau cửa có một bàn tay lôi tôi vào bên trong, cánh cửa nhanh chóng đóng lại, tôi bị ấn dựa vào đó, miệng còn chưa kịp la lên thì môi đã bị khoá chặt. Quá bất ngờ, mắt tôi cứ mở trừng trừng, định đưa tay đẩy Y Thần ra nhưng bị hắn nắm tay ngăn lại, bên tai vang lên tiếng hắn khẽ nói.

- Uống rượu, không nghiêm túc trong giờ làm việc, phải phạt.

Thật là đáng ghét, tôi ban đầu chỉ là hơi bất ngờ nên mới kháng cự thôi. Nhưng mà, nếu như theo lời hắn nói như vậy, nụ hôn này chính là hình phạt cho tôi sao. Bình thường thì sẽ bị trừ lương, không biết tôi là lãi hay là lỗ.

Tôi nhắm mắt lại, ngại ngùng nhận trọn nụ hôn ngọt ngào này.

Bình thường khi xem ti vi, phim lúc nào đến đoạn cay cấn nhất thì y như rằng sẽ đến quảng cáo hoặc là mời các bạn đón xem tập tiếp theo. Hazzzi, phía sau tôi vang lên tiếng gõ cửa, Y Thần đành buông tôi ra, mẹ nó, bà đây ghét nhất là quảng cáo.

Hoá ra là người đưa thức ăn đến, ủa, không phải Y Thần hay xuống căn tin của công ty ăn sao. Tôi bỗng ngộ ra một điều, có lẽ trong một lần khát nước, nhưng hắn không tiện sai người khác đi lấy cho mình, liền tự mình đi xuống đó lấy. Mấy cô nhân viên nhìn thấy vậy thì quyết định ngày ngày xuống căn tin, chỉ để mong một lần có thể ngồi ăn cùng với người mà họ thầm thương trộm nhớ.

Đồ ăn đến thật đúng lúc, bụng tôi cũng đang đói.

Lúc này tôi mới có cơ hội được thăm quan phòng của tổng giám đốc, có một chiếc bàn làm việc, một cái tủ đựng sách, trang trí, một bộ ghế sopha, chắc là để tiếp khách, mọi thứ đều đơn giản gọn gàng sạch sẽ. Không khoa trương, nhưng nhìn vô cùng đẹp mắt, màu sắc hài hoà, nội thất cũng rất ổn. Một bức tường được làm bằng kính, có thể nhìn ra bên ngoài, phía dưới là cả một thành phố, có thể nhìn được rất xa. Cái này buổi tối mà nhìn xuống thì chắc là đẹp lắm đây, tại bấy giờ là lúc đèn điện của cả thành phố thắp sáng trưng rực rỡ.

Các bức tường trong phòng đều có thể nhìn ra bên ngoài, tôi còn có thể nhìn thấy một cô nhân viên đang mở lắp hộp phấn ra soi gương rồi trát trái trát phải trên mặt. Cái này dùng để theo dõi nhân viên thì thật là tốt.

Nhưng mà khoan, cái tường này có thể nhìn từ trong ra ngoài, vậy là những việc trong này mọi ngươì cũng có thể nhìn thấy được sao, vậy vụ ban nãy, ặc, người ta thường nói,'heo sợ lớn nhanh, người sợ nổi danh' câu nói được dùng phổ biến như vậy, tất có lí do của nó, tôi cũng không muốn trở thành người nổi tiếng.

- Y Thần, cái tường nó, có thể nhìn ra bên ngoài à?- tôi đem thắc mắc của mình ra hỏi, chỉ tay vào cái tường phía sau lưng hắn. Y Thần lúc này đang bày đồ ăn ra bàn, ngoảnh lại đằng sau nhìn rồi cười nói.

- Thì sao?

- Vậy, vậy...

- Nó được thiết kế rất đặc biệt, có thể nhìn ra bên ngoài nhưng bên ngoài không thể nhìn vào bên trong. Em lo lắng cái gì, ăn thôi.

- Ơ, ừ.

Nói vậy là tôi có thể yên tâm ăn rồi, đồ ăn được bày ra trên bàn, nhìn thật bắt mắt, tôi cũng đang đói, nên cúi xuống ăn.

- Đồ ăn ngon quá- tôi thốt lên- nhưng mà không ngon bằng đồ anh nấu, Y Thần, anh không thấy con trai mà biết nấu ăn rất kì sao?

Tôi không thích ăn hành, thế nên ngồi cầm đũa gắp từng cái hành ra khỏi bát, Y Thần thấy vậy liền giúp tôi gắp ra. Ngước mắt lên nhìn tôi nói:

- Con gái mà không biết nấu ăn mới gọi là bất bình thường.

- Ha,ha,ha- tôi cười khan ba tiếng, cũng đúng.

Sau đó tôi hỏi Y Thần, tại sao và do đâu mà hắn đột nhiên lại biết nấu ăn như vậy. Hắn kể cho tôi nghe rằng hồi hắn còn bé, trong bữa ăn đột nhiên bị đâu bụng dữ dội, nôn thốc nôn tháo, mấy ngày trời phải nằm trong bệnh viện. Bị ngộ độc thực phẩm rất nặng. nguyên nhân là do cô giúp việc không cẩn thận mua phải đồ ăn hôi thiu quá hạn sử dụng. Y Thần có tính ưa sạch sẽ, lại nghe như vậy thì nổi hết cả da gà da vịt, kết quả là


XtGem Forum catalog