XtGem Forum catalog
Em Đã Vui Chưa, Anh Gục Ngã Rồi Đó?

Em Đã Vui Chưa, Anh Gục Ngã Rồi Đó?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327880

Bình chọn: 10.00/10/788 lượt.

nghĩ đêm ngày thiếu ăn chết đói nữa.

Y Thần bê nốt bát canh cuối cùng đặt lên trên bàn. Tôi nhanh như cắt vơ lấy đôi đũa, ngẩng đầu lên nhìn hắn nở nụ cười bán nguyệt, nửa cảm kích, nửa như muốn nói 'tôi ăn đây' rồi cúi xuống bắt đầu lấp đầy cái dạ dày trống rỗng của mình.

Tôi vốn là người hay kén cá chọn canh, khẩu vị ăn theo đó mà cũng trở nên kĩ tính hơn, nhiều, phàm là những món ăn không ngon vô vị, tôi thà chết đói chứ cũng chẳng thèm động đũa. Mặc dù đồ tôi nấu rất tệ, nhưng đây là ngoại lệ mà, tôi vẫn cứ cố nhuốt từng miếng, từng miếng một ,vừa thầm nhủ chính bản thân mình rằng, thứ này mình đã mất công nấu ra, vứt đi quả thật quá phí phạm.

Hồi còn học cấp ba, nhà tôi cũng khá xa trường, thường thì những bạn khác sẽ ở lại trường ăn cơm trong căn tin hoặc mang đồ ăn từ nhà tới. Nhưng cơm trong căn tin tôi nhuốt không trôi, mang đến trường cơm sẽ nguội ăn không ngon. Thế là không quản đường xá xa xôi, tôi nhất mực muốn ngồi xe buýt hơn nửa tiếng đồng hồ để về nhà, cốt chỉ để được ăn bữa cơm ngon mỗi ngày.

Mẹ tôi trước đây nấu ăn rất ngon, thật may mẹ Lăng Diêu cũng vậy, thi thoảng bố mẹ tôi lại vắng nhà, Lăng Di sẽ xuống bếp nấu cơm cho tôi ăn, tài nghệ của con bé cũng rất khá. Còn Y Thần thì, tôi thắc mắc quá, liệu hắn có học qua lớp nấu ăn nào không, nếu có thì tại sao tôi cũng học, thế quái nào mà trình độ lại khác nhau một trời một vực như thế?

Tôi đang rất đói, mà đồ ăn lại quá ngon, thế là không ngoài dự đoán, tôi cắm đầu cắm cổ ăn lấy ăn để, hoàn toàn không để tâm đến người ngồi đối diện, phải nói là quên khuấy đi sự tồn tại của ai đó mới phải. Tôi cứ ăn rồi gắp, gắp rồi lại ăn, nhai rồi lại nhuốt, lúc vô tình ngẩng đầu lên nhìn Y Thần thì không khỏi ngạc nhiên, Hắn không ăn mà cứ nhìn tôi với ánh mắt quái dị, lông mày còn khẽ giật giật mấy phát. Tôi nhớ rằng đây đâu phải là lần đầu tiên hắn thấy tôi ăn đâu nhỉ, sao lại có vẻ ngạc nhiên tới vậy?

- Sao thế?-tôi tốt bụng hỏi, miệng vẫn còn ngậm đầy thức ăn. Tôi nhuốt nhanh xuống, nhún vai một cái rồi ngước mắt nhìn lên lấy lại dáng vẻ như bình thường, thật là mất mặt hết sức.

- Rốt cuộc là cô bị bỏ đói bao nhiêu ngày rồi mà lại thành ra thế này?

Hỏi rất hay, chuyện bình thường thôi mà, là người ai mà chẳng phải ăn, bị bỏ đói tất thèm. Tôi sống một mình , đồ ăn vặt không có lợi cho sức khỏe nên tôi cũng chẳng ham, đồ ăn ngoài quán lại không hợp khẩu vị lên cũng ít khi ăn.

Xem xem, tôi bây giờ chẳng phải rất thanh mảnh hay sao, dáng người mảnh mai yếu ớt như hành liễu hững hờ rủ bên bờ sông trong.

Hơ hơ, tôi đùa thôi.

- Tại trưa nay tôi chưa ăn cơm, mà đồ ăn lại…a , đói như vậy dĩ nhiên là phải ăn nhiều rồi..hi hi- tôi tránh khen đồ ăn ngon bởi bản thân cảm thấy tự ti ái ngại, tôi bĩu môi- Với lại, tôi chỉ ăn nhiều với ăn nhanh một chút thôi, cũng đâu có văng vãi thức ăn tùm lum đâu mà cậu phải nhiều chuyện.

Y Thần không nói gì, cậu ta coi việc đôi co với tôi là một việc hết sức nhàm chán vô vị, bèn lấy tay với cốc nước trên bàn uống. Tôi gắp một miếng thịt cho vào miệng, thật may là khi nãy tôi cắt phải tay trái, nếu không bây giờ chỉ có nước nhìn thức ăn mà nhuốt nước bọt ừng ực mà thôi.

- Ủa, mà sao cậu không ăn?-Vừa nãy thì đòi nên nhà tôi ăn cơm, vậy mà bây giờ lại không thèm động đũa- hay là… cậu bỏ thuốc độc vào nên…- tôi nghi hoặc nhìn hắn.

Hắn nhếch môi

- Trí tưởng tượng của cô thật là phong phú.

Tôi lườm nguýt hắn một cái, rồi cúi xuống ăn tiếp, mặc xác hắn vậy. Hắn thuộc kiểu người ‘khẩu xà tâm phật’, tôi biết vậy nên cũng chẳng để bụng gì nhiều.

Mãi say này tôi mới biết. Hóa ra trước lúc gặp phải tôi bị hỏng xe trên đường, hắn vừa mới đi ăn uống no nên cùng với đối tác. Viện cớ nên nhà tôi ăn cơm rồi bất đắc dĩ trở thành đầu bếp cho tôi, ngẫm ra thì tôi chẳng lãi cũng chẳng lỗ.

Đột nhiên chuông điện thoại của Y Thần vang lên, tôi vẫn tiếp tục cúi đầu, chỉ nghe bên tai vang lên giọng nói trầm ấm của hắn.

‘ A lô, …ừ, anh đây…. Em đang ở đâu? ….Sao cơ? Đợi anh một lúc, anh tới ngay đây.’

Ánh mắt tôi tối lại, mặc dù không nghe ra người ở đầu dây bên kia nói cái gì, nhưng tôi cũng có thể đoán ra vài ba phần của câu chuyện. nhưng sẽ chẳng có gì đáng bận tâm, nếu như giọng nói của Y Thần lại trở nên hoang mang như vậy, lo lắng như thế.

- Tôi có việc đi trước.- hắn đứng dậy khỏi bàn, tôi ngẩng đầu lên nhìn, sau đó khẽ gật đầu nói ‘ừ’

Hắn chạy đi rất vội, thậm chí tôi còn không chắc hắn có nghe thấy tiếng ‘ừ’ đáp lại của tôi không. Tôi nhìn bóng hắn vụt đi rồi biến mất. Không hiểu tại sao lại cảm thấy vừa phần thất vọng, vừa hụt hẫng.

Tôi buông đũa xuống, chẳng còn hứng thú muốn ăn thêm.

Liệu có chuyện gì mà hắn phải gấp gáp như vậy, người ở đầu dây bên kia có lẽ rất quan trọng với hắn, chẳng lẽ là người yêu của hắn chăng?

Có thể lắm chứ, ba năm rồi còn gì, hắn chắc gì đã còn thích tôi, chẳng phải lúc đó tôi tuyệt tình lắm s