Polaroid
Ê! Nhỏ Tóc Bím

Ê! Nhỏ Tóc Bím

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325204

Bình chọn: 7.00/10/520 lượt.

sự không
quan trọng.

– xuống đây điiiiiii!!! – Tiếng Mạnh chói tai.

– đi! – nó lôi theo Nam như cô giáo bắt trẻ đi nhận lỗi, Nam thản
nhiên để nó dắt theo, thậm chí còn vui là khác, cậu ước những bậc thang
này mãi dài ra để đc đi bên nó hoài như thế này, chỉ vậy thôi là đủ… nụ
cười ngây ngô lại nở trên môi.

” happy birthday to you.. happy birthday to you… “- tiếng hát mừng
sinh nhật vang lên khi nó và Nam vừa bước xuống sảnh lớn, sảnh lớn nhà
Nam còn rộng hơn cả một căn nhà nó, sảnh có kiến trúc cổ điển trái ngược với phòng của Nam cùng tông màu đỏ vàng ánh kim hoàng gia lộng lẫy, nó
bị choáng ngợp. Nó nhìn xung quanh, toàn là người lớn, theo trang phục
thì nó nhận ra họ đều là người làm ở đây, tất thảy hơn 50 người @@ nó
hoa cả mắt với độ hoành trang của bữa tiệc nhưng cũng thắc mắc tại sao
không có một vị khách hay bạn bè nào của Nam.

– hừm…làm ơn mắc oán! – Mạnh cố tình đi ngang Nam với cái Ly bể trên tay, mặt hậm hực.

– ” alo alo 1..2..3..4 tell me.. tell me..” – Mạnh thử mic một cách
nghịch ngợm làm các chị người làm cứ ngất lên ngất xuống vì độ dễ thương – “vâng! chắc mọi người đều biết hôm nay là ngày gì rồi nên tôi sẽ
không nhiều lời nữa, haizz.. ta nói có công giữ chân NGƯỜI TA lại để mọi người có thời gian trang trí bữa tiệc mà lại bị NGƯỜI TA cho ngay một
cái dép đến bể cả ly thế này thì.. tsk tsk..”-Mạnh trưng bộ mặt sầu thảm giả tạo với cái ly vỡ trên tay làm mấy chị hầu gái thích thú đến độ hét toáng lên.

– hưm.. hưm.. – Nam hắng giọng ngó lơ, nó nhịn cười dữ lắm mới không để bật thành tiếng với màn mèo trách chó kia.

– ” vầng.. mong nhân vật chính của bữa tiệc lên phát biểu đôi lời”- Mạnh nhíu mày đưa mắt về phía Nam.

– đợi tí nhé! – Nam xoa đầu nó bước lên bục giằng lấy mic từ tay Mạnh một cách thô bạo và không để Mạnh kịp phản ứng thì Nam đã trừng mắt đe
doạ.

– “….” – Nam phát biểu một cách rất lưu loát trôi chảy như có sẵn tư
chất lãnh đạo trong máu vậy, nó chăm chú nghe không xót một chữ- “…. và
tôi cũng rất biết ơn sự có mặt của một người vô cùng quan trọng… ” – Nam chợt quay mặt về phía nó với ánh mắt ấm áp làm nó đỏ mặt, các chị hầu
gái cũng không khỏi xuýt xa trước sự đẹp trai của Nam.

– sao.. không có khách mời nào vậy Mạnh?-nó quay sang Mạnh đang đứng nhấp rượu vang kế bên.

– anh ấy thì làm gì có bạn!-Mạnh nhún vai bình thản và nhấp tiếp một ngụm rượu.

– tại sao?- nó sửng sốt.

– thì là vậy đó! – Mạnh trả lời không rõ ràng làm nó thêm khó chịu,
Nó im lặng đưa mắt sang nhìn Nam vẫn đang say sưa phát biểu, ánh mắt nó
sót xa, một người bị chứng sợ một mình như Nam mà lại không có một người bạn nào! hẳn là rất khó khăn, Nam bất chợt quay về phía nó mỉm cười, nó cảm thấy muốn chịu trách nhiệm về Nam, nó muốn mang lại nụ cười cho Nam với tư cách một người bạn thân, nó sẽ cố gắng hiểu Nam thật nhiều để
xoá tan sự cô độc của Nam như anh nó đã từng làm cho nó.

– đợi đã! tại sao lại ghi là 17 tuổi? có nhầm lẫn gì hả?-nó chợt nhận ra dòng chữ trên tấm băng rôn có vấn đề.

– nhầm lẫn? chẳng lẽ chị vẫn chưa biết tuổi thật của ảnh?- Mạnh suýt sặc.

– tuổi thật?- nó kinh ngạc nhìn Mạnh.

– ảnh 17 tuổi đó! hơn chị một tuổi! – Mạnh nhướn mắt.

– sao… sao vậy được?- Nó lắp bắp, nó không tin nổi.

– thì…. – Mạnh khẽ nhìn về phía Nam.

– …. – nó không chớp mắt lắng nghe Mạnh.

– … mà thôi! tốt nhất là chị nên nghe từ ảnh!- Mạnh đổi ý nhấp ngụm rượu.

– … – nó tròn mắt, nếu là bình thường chắc chắn nó sẽ nhảy cẫng lên
gặng hỏi vì tò mò nhưng hình như nó vừa thấy có gì đó ẩn giấu trong đôi
mắt Mạnh nên nó đành im lặng, nó bần thần cầm lên một ly rượu trong sự
ngạc nhiên của Mạnh, thật ra nó cũng chả biết mình đang cầm ly rượu hay
nước hoa quả nữa.

– bỏ ly rượu xuống đi nhóc!- Nam bước xuống lấy ly rượu từ tay nó uống hết trong một ngụm.

– rượu.. à rượu.. – bây giờ nó mới nhận ra sự đãng trí của mình, nó
không biết uống rượu, dù chỉ là rượu nhẹ cũng không uống được.

– có gì muốn hỏi hả?- Nam cúi xuống ghé gần lại mặt nó.

– a… ơ.. kìa!- nó chỉ tay về tấm băng rôn.

– sao? trang trí đẹp quá hả?- Nam đùa giỡn.

– không! 17 tuổi! – nó bặp môi.

– ừ! thì bởi vậy em mới phải gọi anh là anh! – Nam khoanh tay trước ngực thản nhiên.

– hơ… – nó bất ngờ bởi độ trơ như ni-tơ của Nam.

– ơ hơ! Hôm nay là ngày gì ấy nhỉ? Gọi anh xem nào – Nam nhếch môi thích thú.

– … – nó vẫn tròn mắt.

– hú! – Mạnh quờ quạng trước mặt nó trước khi bị Nam đá cho một cước, cậu chàng chạy tọt lên lầu la xuống “gọi anh đi! gọi anh đi!”

– ực… anh.. – nó nuốt khan, thôi kệ! chỉ hôm nay thôi! mai lật lọng cũng không muộn.

– ya.. – nam thích thú búng tay.



Bữa tiệc diễn ra trong sự ngại ngùng của nó khi cứ phải gọi Nam là
anh cứ lỡ miệng một cái là bị phạt nhìn thẳng vào mắt Nam trong 5 giây.

– quà nè! – Mạnh quay mặt đi ch