
Thăng cau lại. Đỗ Thăng nhẹ nhàng đáp lời:
“Phẩm Phẩm, đã lâu không gặp.”
Giọng nói của Đỗ Thăng trầm thấp, đè nén, nhẹ nhàng mà nhàn nhạt, cũng, buồn bã
mà ưu thương.
Tô nói: “Ann, trừ phi tớ là kẻ ngu, nếu không, cậu đừng trông cậy vào việc tớ
sẽ nhìn không ra Đỗ Thăng - anh ta yêu cậu! Trừ phi tớ là kẻ ngu, nếu không,
cậu cũng đừng trông cậy vào tớ đoán không ra Đỗ Thăng chính là Lục Đào* mà cậu
không thể bỏ được, cậu chính là Mễ Lai* thất tình của Đỗ Thăng!”
*Lục
Đào và Mễ Lai là tên nhân vật trong phim < Phấn Đấu>
Tôi nói: “Tô, cậu không phải là người ngu, nếu không,
vị trí kẻ ngu chí tôn nên là thùng rỗng kêu to rồi. Không tệ a, tớ là Mễ Lai
thất tình của Đỗ Thăng, Đỗ Thăng là Lục Đào người tớ không thể b được. Chỉ là,
người yêu của Đỗ Thăng là Hạ Lâm không phải tôi - Mễ Lai thất tình của anh ta,
với lại cậu đã từng nói người phụ nữ đó không phải chim khôn hay sao.”
Tô nói: “Đỗ Thăng không chọn cậu, hắn ta chính là ngu, ngu cực rồi, ngu chết
hắn đáng đời!”
Từ trong bệnh viện ra ngoài, tôi yếu đuối tựa vào bên cạnh Tô lên tắc xi, sau
đó hướng về phía ngoài cửa xe Đỗ Thăng, bình tĩnh, lễ phép, xa cách, cáo biệt.
Thời điểm tắc xi khởi động, tôi ở trong ngực Tô từ từ nhắm lại cặp mắt khô
khốc, từ đó che giấu tất cả các con sóng lòng dữ dội.
Tô nói: Ann, Đỗ Thăng không đi. Hắn đứng ở đó không động đậy, giống như đang
khóc, lại cũng giống như đang cười.
Tôi nói: Tô, tớ đọc cậu nghe bài thơ nhé.
Nếu chỉ có quên lãng, mới sẽ không bi thương,
Vậy thì đem vết thương chồng chất đã qua kia, nhẹ nhàng cất giấu,
Đừng vì có một mình mà cảm thấy lưỡng lự,
Người có tâm, trên lưng có một đôi cánh thiên sứ,
Không cần ai oán, từng vì tình yêu đã bỏ qua cả thiên đường,
Đồng thời coi chuyện cũ như mây khói, chỉ là giấc mộng đã qua,
Lúc tỉnh mộng, xin nhớ dùng nụ cười đón chào nắng mai,
Tự nói với mình: bạn còn khá trẻ, nên ngông cuồng!
Tô cười lớn lanh lảnh nói với tôi: “Ann, bài thơ này thật hay!”
Tôi nói: “Tô, tiếng cười của cậu, tại sao lại thút thít như thế.”
Tô nói: “Bị cậu làm kinh sợ đó, kích động đến nỗi bị nấc.”
Tôi biết rõ Tô đang nói dối.
Tôi biết rõ Tô là đang thay tôi rơi lệ, tôi đã không còn rơi nổi nước mắt nữa
rồi.
Đỗ Thăng, người xa lạ mà quen thuộc nhất của tôi!
Ngày hôm sau tôi vẫn tiếp
tục sốt, chỉ là không còn sốt cao như trước nữa. Tô để cho tôi an tâm ở nhà
dưỡng bệnh vì thế nói cứ để cho cô ấy đi đón khách kiếm tiền nuôi sống gia đình
là được rồi.
Tô trước khi đi thấy tôi sau khi ăn xong, uống thuốc rồi mà nhiệt độ vẫn cao
không hạ xuống tí nào, lo lắng tôi ở nhà sẽ sốt cao mê man, trong giấc ngủ bị
hai vị hắc bạch đại ca mơ hồ mang đi, vì vậy ra quyết định dứt khoát, để cho
bạn trai Lý Hoa Đào của cô ấy tới đây thay thế cô ấy chăm sóc tôi.
Tôi nói với Tô, tôi xin cự tuyệt. Tô nói cự tuyệt không có hiệu quả.
Tôi nói với Tô, tôi kiên quyết cự tuyệt. Tô nói tôi chính là cái mông tròn sự
cự tuyệt y như cũ đều không có hiệu quả.
Tôi nói với Tô là tôi thật sự, thật sự rất nghiêm túc, rất nghiêm túc kiên
quyết cự tuyệt lời đề nghị của Tô.
Tô nói: “Ann, tôi đang một công đôi việc gộp lại để làm. Tôi hiện tại là đi hẹn
hò với người mà trước đây là bạn trai cũ của cậu đó, vì để đối với bạn trai tôi
có công bằng - công chính cùng - công đạo, có phải cũng nên cho bạn trai tôi
một cơ hội để cho hắn đi hẹn hò riêng tư với bạn gái c của người tôi sắp đi hẹn
riêng đây?”
Tôi bị tà thuyết lệch lạc biến thái của Tô giáng cho một cú long trời lở đất
luôn, tôi hô to kêu gào đồng bào thủ đô ban cho tôi sức lực mắng chửi người
khác, sau đó sẽ quát vào mặt Tô: ngươi câm miệng cho ta ngay!
Tô đi rồi, đi hẹn hò riêng với bạn trai cũ của tôi rồi.
Lý Hoa Đào tới, bạn gái hắn đi hò hẹn riêng với bạn trai cũ của tôi thì hắn tới
hẹn hò với bạn gái cũ của đối tượng mà cô bạn gái hắn đi gặp gỡ chính là tôi
đây.
Tôi vừa nhìn thấy khuôn mặt Lý Thích Phong như hoa đào nở rộ, xuân ý tràn lan
trên khuôn mặt to tướng của hắn thì trong lòng cũng ngại ngùng muốn chết, luôn
có cảm giác hắn đã từng hoặc là chính lúc này đang hoặc là tương lai sắp sẽ làm
ra chuyện có lỗi với Tô.
Dưới khuynh hướng ý thức gian nan vất vả như thế, tôi không khống chế được sự
ác ý sai khiến Lý Hoa Đào, cách mỗi năm phút đồng hồ tôi liền “làm phiền” hắn
rót cho tôi ly nước, sau đó uống một hớp thì để xuống, năm phút đồng hồ sau
mượn cớ cốc nước lạnh rồi “vất vả” nhờ hắn đổi một ly khác.
Sau khi Lý Hoa Đào lần thứ N bị tôi “vất vả” sai vặt, hắn rốt cuộc không nhịn
được bực tức đứng dậy phản kháng, giống như chọc thủng tầng cửa sổ giấy vậy, bị
tôi giả vờ sai đi lấy nước thực chất chính là đầy ải hắn, hắn trừng mắt trợn
mắt nhìn tôi nói: “Tôi nói này An Nghê Nghê, cô hành hạ tôi xong chưa hả, cô cố
tình làm như tôi không biết