Pair of Vintage Old School Fru
Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!

Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324414

Bình chọn: 9.5.00/10/441 lượt.

ua cái lắc chân của cậu,
tớ đối chiếu với những lời trong tổ chức nói cho tớ, tớ đã biết ngay, Đỗ Thăng
đã đem chương trình đó giấu trong cái lắc chân đó.

Ann, tớ đã bảo đảm với cậu rồi, tớ sẽ không gây tổn thương với bất kì kẻ nào.
Thật đó, tớ sẽ không gây ra tổn thương với bất kì ai, thậm chí, tớ cũng sẽ âm
thầm bảo vệ cậu, cùng với cậu âm thầm bảo vệ Đỗ Thăng. Tớ xâm nhập vào cái tổ
chức này, cũng chỉ là muốn tra rõ nguyên nhân dẫn đến cái chết của cha tớ.
Những năm gần đây, tớ một mực không ngừng thu góp chứng cớ phạm tội của tổ
chức, tớ kỳ vọng có một ngày tớ có thể thông qua sự cố gắng của mình mà mang
tội ác của bọn chúng phơi bày ra trước ánh sáng của pháp luật, vì ba tớ tẩy đi
oan khuất để ba tớ có thể lấy lại được sự trong sạch. Mẹ tớ nói, ba tớ là người
tốt. Tớ tin mẹ, ba tớ ông ấy thật sự là người tốt!

Ann, nếu như mà tớ đã xảy ra chuyện, xin cậu không cần vì tớ mà buồn bã, tớ yêu
Ann, đó là một cô gái xinh đẹp mà ngay cả khi đau buồn bi thương nhất cũng nở
nụ cười ngọt ngào với người đối diện, mà không phải là bộ mặt xấu xí ngập tràn
nước mắt.

Ann, nếu như sau khi tớ xảy ra chuyện, cậu có thể phát hiện ra bí mật của cái
kim cài áo này, xin cậu giúp tớ giao nó cho cảnh sát. Có thể lật đổ được tổ
chức xấu xa đó, thay ba tớ giành lại sự trong sạch, đó là tâm nguyện lớn nhất
của tớ.

Hiện tại, tớ còn là Đài Loan Lôi Thần Tô khỏe như vâm. Tớ cũng hi vọng cậu
không có cơ hội phát hiện ra bí mật của cái kim cài áo này. Tớ hi vọng đợi đến
một ngày, là tớ tự mình đem những thứ này nộp cho cảnh sát.

Ann, tha thứ cho tớ còn chưa thể nói sự thật với cậu. Tớ còn có một chuyện cuối
cùng phải làm.

Tớ muốn tra rõ, phát súng trên đầu ba tớ kia cái gọi là tự sát ấy, đến tột
cùng, là ai đã bắn.

Ann, bảo trọng! Với lại, cho phép Tớ nói:

Tớ yêu cậu!

Chu Tô Tô





Con trai tôi – Nhị Bảo
năm nay đã 5 tuổi, tôi không trị được bé. Quá tinh. Cha bé cũng không trị được
bé. Mặc dù bé không ‘thành tinh’ bằng cha bé, nhưng so với cha mình thì Nhị Bảo
rất biết khóc hơn. Mỗi khi cha cậu bé muốn xử lý cậu bé, nó sẽ khóc, ngồi trên
đất khóc, khóc đến tê tâm liệt phế. Tự tôi cũng sẽ khóc, tôi biết rõ cái kia là
nó cố ý già mồm khóc thôi, cho nên tôi không để ý tới bé, cũng không đau lòng.
Nhưng là cha của bé thì làm không được. Người cha vô dụng của bé, nhìn thấy con
mình vừa khóc lên, lập tức từ tình trạng đội trời đạp đất liền biến thành tình
trạng nằm sấp nằm rạp xuống đất, sau đó tìm mọi cách dỗ dành tên nhóc khóc đến
nỗi nước mắt nước mũi tùm lum kia.

Tôi có lúc không chịu nổi, trở về phòng sau đó hỏi riêng ba của bé: anh có thể
có chút uy nghiêm của người làm cha không hả!

Cha của con trai tôi, chồng tôi, cũng chính là nhân sĩ Đỗ Thăng ngưi đàn ông có
danh vọng trong xã hội, sẽ rất nghiêm túc trả lời tôi nói: Nếu em sinh ra một
đứa ngốc hơn một chút, anh sẽ thảm như ngày hôm nay sao!

Tôi nói: Cái người chiếm được tiện nghi này lại còn ra vẻ.

Người chồng đáng xấu hổ của tôi nói: Vợ à, nghe anh nói hết đã. Còn có nửa câu
đấy. Nếu em sinh ra một đứa bé ngốc hơn một chút ấy, anh sẽ thảm giống như hôm
nay sao! Oán thì oán a, ba của bé anh đây có gen giống nòi quá ưu việt đi, cứ
như vậy bị mà bị gen ngu ngốc của mẹ bé hòa hợp vào mà vẫn có thể thành ra như
vậy.

Tôi khinh thường liếc Đỗ Thăng nói: Em không lắm điều nói với anh cái đạo lý vô
lý đó. Em là người phụ nữ vòm ngực rộng mở. Em không nói hươu nói vượn cùng với
anh, ảnh hưởng tới khí chất quý phụ của em.

Đỗ Thăng liền nở nụ cười thèm nhỏ dãi ra tiến lên bên cạnh tôi, kéo tôi vào
trong ngực, bàn tay mon men theo áo bắt đầu thăm dò vào trong, sau đó vừa sờ
loạn lên vừa ti tiện nói với tôi: “Anh xem xem, anh xem một chút nào, có phải
thật có “vòm ngực rộng mở” hay không! Uhm! Cái vấn đề này là một vấn đề nghiêm
túc, vợ yêu ơi anh phải cẩn thận kiểm tra tỉ mỉ một chút!”

Sau đó đang lúc tôi bị hắn”Kiểm tra” đốt lên dục hỏa bắt đầu không kìm hãm được
rên rỉ thành tiếng ‘ân... a... anh’, giọng của con trai cất lên bên tai tôi như
sét đánh vang dội giữa ban ngày ban mặt. Người bạn nhỏ năm tuổi Nhị Bảo ấy, có
bộ mặt nghiêm túc đứng ở trước cửa phòng, rất có trách nhiệm nói với tôi cùng
cha của bé: “Hai người là người lớn, muốn ‘kêu la í ới’ sao lại quên đóng cửa
a, để cho người khác thấy rất ảnh hưởng không tốt nha! Trong nhà của ba mẹ còn
có trẻ con đó!”

Tôi nhất thời mặt đỏ bừng, vội vàng đẩy Đỗ Thăng từ trên thân ra, sửa sang lại
quàn áo cẩn thận, phất tay ý bảo con trai lại đây.

Đỗ Thăng té ra bên cạnh đau khổ hừ hừ lẩm bẩm: “Đây không phải là con tôi, đây
là tiểu tổ tông đến đòi nợ mà! Đây không phải là Nhị Bảo, nhất định là Đại Bảo!
Cứ như vậy hành hạ cha hắn đây! Luôn như vậy ngoài ý muốn dừng lại, chày sắt cũng
sẽ có ngày gãy a!”

Con tôi nhìn thấy đức hạnh của cha nó kia, cũng rất khiêm tốn học hỏi: “Ba sao
lại ôm bụng vậy?”

Tôi nói cho hắn biết: “Ba con đau bụng.”
<