Insane
Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!

Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325200

Bình chọn: 8.5.00/10/520 lượt.

lên một tiếng: “Đỗ Thăng!”

Đỗ Thăng sau khi nghe thấy tiếng kêu của tôi, đột nhiên vành mắt đỏ lên, hắn
cúi đầu dính sát lên vành tai tôi nỉ non nói: “Bảo bối, anh xin lỗi! Để cho em
phải chịu khổ! Không bảo vệ tốt được em, là lỗi của chồng em!”

Tôi cũng không nhịn được nữa, bất kể sau lưng những tạp âm ầm ỹ ồn ào bén nhọn
của những phóng viên kia, mặc kệ những ngọn đèn flash nhức mắt lóe lên trong
tay bọn họ, tôi vừa khóc vừa ôm thật chặt Đỗ Thăng dùng sức chui sâu vào lồng
ngực Đỗ Thăng!

Nước mắt tại giờ khắc này, không phải là thương tâm, mà là biết thỏa mãn!

Đỗ Thăng ôm tôi vào trong ngực giữ gìn thật chặt, sau đó ngẩng đầu lên nói với
đám phóng viên: “Các ngươi tốt nhất nên có chừng mực! Các ngươi viết tôi như
thế nào tôi không quan tâm, không nên tới quấy rầy cô ấy! Tôi xác định rõ cho
các ngươi biết, cô ấy là người vợ duy nhất mà Đỗ Thăng tôi sẽ lấy ở kiếp này!
Nếu như các ngươi dám trở lại làm tổn thương cô ấy, tôi không bảo đảm tôi sẽ
không áp dụng một chút thủ đoạn phi pháp để đối phó với các ngươi đâu! Tôi hôm
nay dám nói những lời như vậy, sẽ không sợ các ngươi viết ra, nhưng trước tiên
hãy suy nghĩ cho kỹ viết ra sẽ có hậu quả gì! Các ngươi có thể gánh chịu được
hay không! Tất cả đều cút đi!”

Đám phóng viên kia dưới sự đe dọa của Đỗ Thăng và gây sức ép của trợ lý hắn,
không tình nguyện lui ra ngoài. Sau khi đám người này đi sạch hết, trong phòng
một mảnh hỗn độn.

Đỗ Thăng cáu kỉnh nói với người trợ lý: “Đi hỏi quầy lễ tân, ai cho phép những
người này tiến vào! Tìm ra cho tôi kẻ tiết lộ thông tin!”

lý của hắn nhận nhiệm vụ lui ra, trong phòng rốt cuộc chỉ còn lại tôi và Đỗ
Thăng.

Tôi vùi mặt ở trong ngực Đỗ Thăng nức nở, Đỗ Thăng vẫn đau lòng tự trách.

Tôi khóc một lát, ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt uất ức nhìn Đỗ Thăng nói: “Chồng
à, em mới vừa rồi xuýt té xỉu!”

Đỗ Thăng bởi vì một câu nói của tôi, biểu tình đau lòng trên mặt tràn lan đến
mức độ cả khuôn mặt như méo mó vặn vẹo. Giọng Đỗ Thăng khàn khàn nói với tôi:
“Vợ à, anh xin lỗi! Anh đã tới muộn! Về sau chồng sẽ không bao giờ để em phải
đối mặt với loại trường hợp này nữa!”

Tôi cười ngọt ngào với Đỗ Thăng, trên mặt còn dính đầy nước mắt. Đỗ Thăng xúc
động cúi đầu, dùng miệng lau sạch những vệt nước mắt trên mặt tôi, sau đó,
triền miên dây dưa trên môi tôi...

...

Chờ sau khi tôi dần dần bình tĩnh lại, tôi hỏi Đỗ Thăng: “Anh sao không mang
điện thoại di động a, em gọi điện thoại cho anh, là ‘vị hôn thê’ của anh nghe
a, cô ấy chọc tức em, nói anh không cần em nữa, nói hai người chuẩn bị kết
hôn!”

Tôi vừa nói vừa bĩu môi uất ức.

Đỗ Thăng dùng chóp mũi của hắn vô cùng thân mật cưng chiều đụng vào chóp mũi
tôi nói: “Cô bé ngốc! Lời nói của người không minh mẫn, nói ra em cũng tin! Tôi
nghe nói có đám người phóng viên nhận được tin tức biết em đang ở nơi này,
trong lòng anh lo lắng, sợ em bị bọn sói bị bỏ đói này ăn tươi nuốt sống, vội
vội vàng vàng liền chạy đến đây, căn bản không để ý tới lúc đi có mang theo điện
thoại di động hay không.”

Quai hàm tôi phồng lên tức giận nói: “Em mới không tin cô ấy tinh thần không
minh mẫn đâu!”

Đỗ Thăng đặt xuống một nụ hôn, sau đó đau lòng hỏi tôi: “Phẩm Phẩm, có bị dọa
sợ không?”

Tôi làm nũng gật đầu nói: “Uhm! Bị dọa sợ quá luôn!”

Đỗ Thăng tự trách nói với tôi: “Phẩm Phẩm, anh xin lỗi! Như vậy đi, phạt chồng
em vì em làm chút gì coi như bồi thường đi, có được không?”

Tôi chớp mắt nói: “Cái này, là anh nói đó. Nếu không, hay là anh đem con vịt
trước đây thiếu em trả nợ đi!”

Trên mặt Đỗ Thăng, lúc này thật sự hiện ra vẻ mặt rất dữ tợn, rất vặn vẹo.

Đỗ Thăng vô cùng đau đớn mà nói: “Không phải chỉ có một con vịt thôi sao, lại
làm em ghi nợ mãi trong lòng hay sao!”

...

Đỗ Thăng hỏi tôi, tôi có liên lạc với người nào không, tôi lắc đầu.

Đỗ Thăng buồn bực nói: “Vậy là kẻ nào tiết lộ tin tức em ở nơi này?”

Tôi nói với giọng điệu kì quái: “Có phải phục vụ nơi này hay không? Họ rất xem
thường ‘tiểu tam’ mà, hừ!”

Đỗ Thăng nói: “Bọn họ không phải là đám người dám ăn nói huyên thuyên? Được,
chồng em sẽ giúp em hả nỗi giận này! Nhưng hẳn là không phải do bọn họ, những
người này ở sau lưng người khác nhỏ giọng nói này nói nọ là chắc chắn có làm,
nhưng không đến trình độ to gan lớn mật liên lạc với giới truyền thông, điều
này đối với bọn họ không có lợi ích gì còn đem lại sự bất lợi, cứ nghĩ mà xem
chồng em cũng là nhân vật có máu mặt trong xã hội, xử lý bọn họ dễ dàng đi!”

Tôi bó tay. Toàn bộ sự phân tích này trọng điểm nằm ở câu chót.

Tôi suy nghĩ một chút, sau đó thử hỏi Đỗ Thăng: “Đỗ lão đại, lúc anh gọi điện
thoại cho nhân viên phục vụ dặn dò bọn họ đừng để cho em xem tin tức tivi, báo
chí, lên mạng, có người nào ở bên cạnh nghe hay không? Hứa Linh có ở đấy
không?”

Đỗ Thăng nhìn tôi, thái độ từ “Không thể nào” đến “Sẽ không như vậy chứ” đến
“Có lẽ nào” đ