Pair of Vintage Old School Fru
Đừng Cố Gắng Chạy Trốn Vì Đó Là Định Mệnh

Đừng Cố Gắng Chạy Trốn Vì Đó Là Định Mệnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 321812

Bình chọn: 7.5.00/10/181 lượt.

ậy.

Đám đàn em phía sau Min Won định nhảy bổ vào Ji Hoo nhưng Min Won ra hiệu dừng lại.

- Hôm nay tôi không muốn gây chuyện ở đây, nhưng cậu hãy nhớ cho kỹ! Yu
Min Won này chắc chắn sẽ trả cậu cả vốn lẫn lời. Nhớ cho kỹ mặt tôi để
thấy còn lo trốn đi!

Không khí đang căng thẳng đột nhiên bị phá vỡ vì sự kiện Mita và Anna phì cười.

- Hãy cười đi khi còn có thể! – Min Won nhớn mày nhìn Mita và Anna.

Min Won bỏ đi và đám đàn em cũng đi theo. Canteen lại ồn ào như cũ. Mita và Anna vẫn chưa hết cười.

- Có gì mà hai cậu cười giữ vậy? – Ji Hoo ngơ ngác.

- Cậu ta vừa nói cái gì nhỉ? Bảo Rain nhớ cho kỹ mặt cậu ta à? – Mita nói rồi cười ngất ngưởng.

- Có thật là cậu không thể nhớ mặt con trai không? - Shin tò mò.

- Ừ. Sao?

- Thế mặt ba cậu, cậu cũng không nhớ luôn à?

Mita và Anna đang cười khúc khích bỗng nhiên im bặt, cả hai đều nhìn về phía Raindy.

Raindy nhìn Shin một cái rất nhanh. Gương mặt thoáng quặn lại đau đớn.
Đôi mắt toàn một màu u uất, tuyệt vọng. Rồi không nói lời nào, đứng lên
bỏ đi.

- Cậu ta sao vậy? Mình nói gì sai à?

- Trước mặt Raindy đừng có nhắc đến ba hoặc mẹ - Soo Bin nói, giọng buồn bã.

Raindy không quay lại lớp học. Cả buổi hôm đó cô ấy bỏ đi mất dạng. Mỗi lần vô tình hay cố ý nhìn vào cái ghế trống nơi Raindy ngồi, lòng Shin
lại như lửa đột, bồn chồn, lo lắng nhưng chính Shin cũng không hiểu vì
sao mình như vậy.

- Đôi mắt cậu ấy khi nãy có cái gì đó rất xót xa! Cậu ấy sẽ không sao chứ? – Shin nghĩ thầm.

Dường như chợt nhớ ra chuyện gì, mặt Shin sáng hẳn lên.

- Phải rồi! Hôm đó cậu ta có cho mình số điện thoại.

Không chần chừ gì nữa. Shin đứng bật dậy, chạy vụt ra ngoài.

- Lee Shin! Em đi đâu vậy? Tôi đang giảng bài cơ mà! – Thầy toán quát lên nhưng Shin đã mất dạng sau cánh cửa lớp rồi.

Nhà Shin

Shin đang bới tung phòng của mình nên để tìm tờ giấy mà Raindy ghi số
điện thoại. Căn phòng gọn gàng, ngăn nắp, sạch sẽ bây giờ không khác gì
cái ổ chuột.

- Chết tiệt! Rốt cuộc là ở đâu chứ? Tìm hoài không thấy là sao – Shin lẩm bẩm.

- Lee Shin, con muốn chết à? – Tiếng quát làm Shin giật mình. Quay đầu lại thì nhận ngay được ánh mặt sát thủ của mẹ mình.

Mẹ Shin không một chút thương tiếc sách tai thằng con quý tử của mình.

- Con có biết là tuần này chị giúp việc phải nghỉ để về quê không hả? – Mẹ Shin nghiến răng.

- Dạ… con biết ạ.

- Vậy con có biết ai là người dọn dẹp nhà cửa không hả?

- Dạ… con… biết thưa mẹ.

- Vậy có phải là con chán sống rồi đúng không? Con bày ra một đống như thế này, con tính sao đây?

- Dạ… dạ mẹ ơi tha con, con sẽ dọn dẹp lại phòng mình ạ.

- Chỉ phòng con thôi sao?

- Dạ… con sẽ dọn cả phòng mẹ… và nấu bữa tối ạ.

Bàn tay mẹ Shin lập tức buông khỏi tai con trai mình.

- Tốt! Con trai ngoan! – Nói rồi mẹ Shin đi ra ngoài, nét mặt hí hửng không thèm che giấu.

- Ôi cái lưng của mình! – Shin nhăn nhó (không phải là ôi cái tai mà là ôi cái lưng. Vì Shin cao những 1m92 trong khi mẹ Shin chỉ có 1m52 thôi, cách nhau gần nửa mét nên khi bị mẹ nhéo tai Shin phải cúi xuống =>
đau lưng)

- Đã tìm không được giờ còn phải dọn dẹp hai cái phòng, lại còn phải nấu bữa tối nữa chứ - Shin than vãn.

Eden Club

- Đại ca! Anh đến rồi à? – Boy 1

- Nhìn không thấy sao còn hỏi? – Min Won cáu kỉnh.

- Đại ca à, bên kia có con bé nhìn ngon lắm, nó ngồi có một mình từ nãy đến giờ - Boy 2 nói và chỉ tay về phía một cô gái mang vẻ đẹp của một
thiên sứ địa ngục.

- Là cậu ta – Min Won nghĩ thầm.

- Đại ca, em qua bắt nó qua đây cho anh nhé! – Boy 3

- Không cần – Min Won nói rồi nở một nụ cười ranh mãnh.

“Cô gái mang vẻ đẹp của một thiên sứ địa ngục” khỏi nói thì ai cũng biết là ai luôn rồi.

Ném một cái nhìn hờ hững vào đám người đang nhảy điên cuồng trong ánh
đèn chớp liên tục. Raindy cứ ngồi như thế, hết điếu thuốc này lại mồi
điếu khác, hết ly rượu này lại rót ly khác cho đến khi mọi âm thanh xung quanh đều không còn rõ nữa, thứ nhạc 320kb làm tim con người ta đập
nhanh hơn ấy rót vào tai Raindy chỉ là những tiếng lùng bùng. Những con
người trước mắt trở nên nhòe nhoẹt, mọi thứ cứ quay cuồng điên đảo.

Raindy lảo đảo đứng lên định đi về.

Bất ngờ ở đâu xuất hiện ba gã con chai chặn đường Raindy lại

- Này em! Đi đâu vậy? Ở đây chơi với anh tí đã nào! – A

- Tránh ra thằng khốn!

- Này em, nói chuyện cho lễ phép chứ! – B

- Mày thích nói chuyện lễ phép lắm à? Nói đi! Tao nghe cho! – Raindy nở một nụ cười nửa miệng đẹp mê hồn nhưng lạnh như quỷ hút máu.

- Con khốn! Mày ăn nói với đại ca tao thế à? – C

Một bàn tay vung tới định tát Raindy nhưng nhanh như chớp, cô đỡ được và bẻ vặn tay thằng khốn đó ra