
phía sau mình. Hai tay dang ra che chở. Dù chưa biết là chuyện gì nhưng Ji Hoo có linh cảm không tốt.
Trước mặt là hơn 10 thằng con trai vai u thịt bắp. Thằng vừa cất tiếng
gọi có vẻ như là thằng đầu đàn. Hắn có gương mặt to bè, để tóc bờm ngựa
(đã xấu còn đóng vai ác)
- Mày! – Hắn chỉ vô Ji Hoo.
Ji Hoo nghênh mặt lên vẻ thách thức.
- Tao chỉ muốn con nhỏ phía sau mày, còn mày biến đi!
- Đừng có đùa! – Ji Hoo gằn giọng (không ngờ chàng Ji Hoo trẻ con của chúng ta lại có lúc trở nên dữ dằn như vậy)
- Tao không đùa. Tao không có hứng với mày, để lại con bé đó rồi biến đi! – Thằng đầu đàn nói như ra lệnh.
- Nếu không? – Ji Hoo hỏi nhát gừng.
- Nếu không à? Tụi mày, lên! – Thằng đầu đàn ra lệnh cho hơn chục thằng đệ phía sau.
Không chút do dự, chúng nó nhảy bổ về phía Ji Hoo. Ji Hoo cũng đâu có
vừa. Chân đá, tay đấm. Những cú đòn của Ji Hoo chính xác đến hoàn hảo.
Vì lo đánh mấy thằng lâu la, Ji Hoo không để ý đến thằng đầu đàn đang tiến đến chỗ Anna.
Anna lùi một bước thì hắn tiến một bước. Gương mặt xấu xí của hắn không giấu diếm sự thích thú khi thấy gương mặt sợ hãi không còn giọt máu của Anna.
Chân Anna không còn chút sức lực, cổ họng khô khốc đến nỗi không thể hét lên. Cô ngã xuống đất.
Hắn thấy vậy thì càng thích thú. Chậm rãi tiến lại phía Anna, như một
con mãnh thú tiến lại gần con mồi không có khả năng chống cự của nó.
Anna sợ hãi. Cô nhận ra tay mình đang đặt trên một vật gì đó lạnh ngắt và rất cứng.
Không chút do dự. Cô cầm vật đó nên ném thẳng về phía thằng đầu đàn. Cú ném chính xác đến kinh ngạc. Hắn lùi lại phía sau, hai tay ôm đầu. Cái
mùi tanh của máu đang chảy từ trên đầu xuống sộc vào mũi làm hắn nổi
điên lên. Hắn rút con dao bấm từ trong túi quần ra. Hai mắt nhìn Anna
đầy phẫn nộ.
- Con khốn, mày dám ném đá vào đầu tao à? – Hắn cầm con dao lăm lăm trên tay. Lao về phía Anna.
- Không! Anna – Ji Hoo hét lên rồi lao như bay về phía Anna. Ở khoảng
cách này, nếu Ji Hoo ra đòn rất có thể sẽ trúng cả Anna nữa.
Không chần chừ do dự gì. Ji Hoo lao tới ôm Anna, lấy thân mình che chắn cho cô khỏi lưỡi dao sắc lạnh.
Cứ tưởng sẽ rất đau nhưng Ji Hoo lại chẳng cảm thấy gì. Quay lại nhìn
thì thấy thằng đầu đàn đang nằm bất động dưới đất. Người đang đứng nhìn
hắn bằng đôi mắt giận dữ chính là Raindy.
May mà Raindy đến kịp! Từ phía sau, cô tặng cho hắn một cú đá xoáy cực mạnh vào cổ. Hắn bất tỉnh ngay lập tức.
- Cút ngay trước khi tao giết tụi mày – Raindy nghiến răng. Giọng nói
lạnh buốt sống lưng cùng đôi mắt của quỷ hút màu làm đám lâu la kia sợ
hãi vội vã bỏ chạy, không quên vác theo thằng đại ca của tụi nó.
Ji Hoo ôm ghì lấy Anna như để chấn an cô. Cứ nghĩ Anna sẽ khóc thút thít
trên vai mình nhưng phản ứng của Anna thật sự làm Ji Hoo ngỡ ngàng. Nói
đúng hơn là giật mình.
- Aaaaaaa! Tránh xa tôi ra! – Cô đấy Ji Hoo ra, hai tay ôm đầu. Đôi mắt hoang dại đầy sợ hãi.
Raindy và Mita lao đến ôm lấy Anna.
Cảm nhận được mùi hương và hơi ấm quen thuộc của hai người bạn thân. Anna có phần bình tĩnh hơn.
- Rain à… tớ… tớ - Anna nấc lên rồi ngất đi trong vòng tay hai người bạn mình.
Raindy đang ở trên phòng canh chừng cho Anna ngủ. Mita và Ji Hoo đang ngồi dưới phòng khách.
Bầu không khí im lặng bao trùm lên hai người. Từ lúc đưa Anna về đến
giờ, Ji Hoo không nói tiếng nào. Gương mặt đáng yêu như trẻ con đang
biểu hiện sự lo lắng tột cùng.
Cậu ngồi trên ghế sofa, hai tay tì lên đầu gối. Mắt nhìn chăm chăm xuống nền nhà.
- Chắc cậu lo cho Anna lắm – Mita quyết định phá tan bầu không khí im lặng đáng sợ này.
- Tớ… tớ không thể bảo vệ cho cậu ấy – Giọng nói của Ji Hoo run run như sắp khóc.
- Không phải như vậy đâu! – Mita an ủi.
- Cậu đừng an ủi tớ. Khi đó tớ thật sự rất sợ. Nếu lưỡi dao đó trúng
vào cậu ấy. Nếu cậu ấy bị gì, tớ sẽ không sống nổi – Ji Hoo vẫn nhìn
chăm chăm xuống nên nhà.
- Nhưng chẳng phải cậu đã ở đó sao? Cậu đã không do dự gì mà lấy thân mình che chắn cho Anna. Hành động của cậu
còn hơn cả một sự bảo vệ. Cậu đã sẵn sàng hi sinh vì Anna.
- Như
vậy thì có ích gì chứ. Anna đã rất sợ hãi. Tớ… tớ đã để cậu ấy phải sợ
hãi – Giọng nói Ji Hoo rất trầm. Cậu đang dằn vặt mình.
- Không phải vì chuyện đó. Anna phản ứng như vậy… không phải vì chuyện tối nay – Mita nói một cách khó nhọc.
- Cậu nói vậy là sao? – Ji Hoo thôi nhìn xuống cái sàn nhà vô tri vô
giác. Cậu đưa đôi mắt buồn bã nhìn Mita. Mita bây giờ đang khó xử ra
mặt. Không biết có nên kể chuyện của Anna cho Ji Hoo nghe không. Cô sợ
nếu Ji Hoo biết được sự thật sẽ không chấp nhận Anna. Nhưng nếu không
nói ra, cô sợ một ngày nào đó Ji Hoo biết được sẽ nghĩ cô và Raindy đang lợi dụng cậu.
- Chuyện xảy ra năm ngoái. Khi chúng tôi còn ở Mỹ - Sau một hồi im lặng, Mita quyết định sẽ nói ch