Đợi Chờ Kí Ức

Đợi Chờ Kí Ức

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324530

Bình chọn: 9.5.00/10/453 lượt.

a giục.

Cô gật đầu cười tươi rồi tung tăng bước vào. Khác với bên ngoài đầy nóng nực, bên trong là một không gian khoáng đạt đầy mát mẻ. Bây giờ cô mới hiểu vì sao nơi này được nhiều người lựa chịn làm điểm dừng như vậy. Từ không gián đến cách bài trí đều hoài hòa đẹp mắt. Tuy giữa phố thị ồn ào nhưng lại cho ta cảm giác khá yên tĩnh. Bên dưới đã chặt kín cả người, Hải Quỳnh đưa mắt nhìn Khánh Vũ dò hỏi, nhưng Khánh Vũ chỉ cười rồi thúc giục cô bước vào bên trong.

Anh nắm tay Hải Quỳnh thật chặt dẫn cô đi về phía trên lầu. Trên đó lại là một khoảng không gian khác, hoàn toàn không giống với bên dưới. Bên trên có rất ít người cho nên khá yên tĩnh. Chọn một góc bàn đẹp có tầm quan sát, hai người ngồi vào bàn và bắt đầu chọn món. Trông khi chờ đợi, Hải Quỳnh kể lại buổi phỏng vấn cho Khánh Vũ nghe với giọng đầy tức tối khiến Khánh Vũ cười nắc nẻ.

Đang kể cô bỗng im bặt rồi cúi thấp đầu xuống nấp sau bóng to lớn của Khánh Vũ khi thấy từ bậc thang hai bóng người đang đi lên và cô nhận ra kẻ đang đi phía trước không ai khác chính là cái tên tổng giám đốc mà nãy giờ cô nói xấu. Người ta nói “có tật giật mình”, “nhắc tào tháo, tào tháo tới”, cô vừa nhắc đến cái tên tổng giám đốc thì hắn xuất hiện liền trước mặt cô, cô lại sợ hắn ta nghe được những gì nãy giờ cô nói cho nên càng cúi đầu sát xuống hơn nữa. Kết quả là một tiếng cốp vang lên:

- Ui cha ! – Hải Quỳnh nhăn mặt kêu lên, rồi đưa tay ôm lấy cái đầu vừa bị đập xuống mặt bàn để lại một dấu ấn đỏ nhạt của đau chết đi được.

Tiếng đập và tiếng kêu của cô đã làm mọi người chú ý đến. Khánh Vũ vôi vàng dùng tay xoa xoa chỗ đau cho cô. Lo lắng hỏi:

- Em không sao chứ?

Cô liên tục lắc đầu, mặt vẫn cúi gầm xuống, nửa vì xấu hổ, nửa vì muốn lẫn trốn hắn ta. Nhưng rất tiếc, hình ảnh của cô đã thu vào tầm mắt của hai người đi lên. Họ đều quay đầu nhìn về phía cô.

- Xin chào! – Tần Phong đột ngột lên tiếng khi nhìn thấy họ.

Hải Quỳnh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về hai người đang tiến về phía họ. Anh ta đang chào ai vậy, chào cô ư? Ngay sau đó thắc mắc của cô đã được giải đáp. Khánh Vũ quay lại nhìn về phía sau thoáng giật mình nhưng ngay sau đó liền trấn tỉnh lại mĩm cười chào đáp lễ:

- Chào! Lâu quá không gặp.

- Hai người quen nhau ư? – Hải Quỳnh thoáng mừng rỡ lên tiếng hỏi, trong lòng thầm mong:” Có quen nhau đi, có quen nhau đi” (>0<)

- Có quen – Khánh Vũ chậm rãi trả lời, dường như câu trả lời được cân nhắc kỹ lưỡng – Nhưng không thân.

Đang mừng rỡ vì câu “ có quen”, vậy thì coi như có thể nhờ vả hay cầu cạnh cho cô được vào làm ở LK rồi, thà ê mặt trước Khánh Vũ còn hơn phải ê mặt trước ba và anh trai. Nhưng khi Khánh Vũ đế thêm một câu :” Nhưng không thân”, Hải Quỳnh nghe tiếng gương vỡ rắc rắc, giấc mộng của cô sụp đỗ ngay tức khắc. “Quen nhưng không thân” vậy thì chẳng sơ muối được gì cả, buồn chết đi được , cô bèn thở dài thểu não trong lòng (TT_TT)

Tần Phong không trả lời, cậu nhìn Hải Quỳnh với ánh mắt khó dò, nụ cười đầy giễu cợt. Hải Quỳnh nuốt nước bọt rồi co người lại trước ánh mắt đáng sợ đó, cô cúi đầu khua khua ly nước trên bàn.

- Xin chào! – Quốc Anh lúc này mới lên tiếng, ánh mắt cậu chiếu lên người Hải Quỳnh.

- Xin chào! – Hải Quỳnh chớp chớp mắt nhìn về chàng trai trước mặt mình, rồi chợt nhận ra nụ cười đó, cô bèn reo lên – Cám ơn lúc nãy anh đã cho em thanh sing gôm, nó giúp em không bị ngủ gật trong lúc chờ phỏng vấn.

- Không có gì, đừng khách sáo – Quốc Anh khẽ nói.

- Đi thôi !Đừng phiền hai người họ dùng bữa – Tần Phong bỗng lên tiếng giục khi thấy thức ăn hai người họ gọi đang đem tới.

- Tạm biệt! – Bốn người họ khẽ chào nhau, rồi Tần Phong và Quốc Anh chọn một chiếc bàn ngồi xuống.

Thấy họ đi xa, Hải Quỳnh mới thở phào nhẹ nhỏm, cô uống ực ly nước nãy giờ bị cô khua qua khua lại rồi nói khẽ:

- Anh ta chính là cái thằng cha tổng giám đốc nãy giờ bị em nguyền rủa đó.

Khánh Vũ giật mình nhìn về phía Tần Phong, trong lòng trào dâng một cảm giác bất an.

- Thật đáng tiếc, mình vừa thấy cô ấy đã thích rồi. Vừa xinh xắn vừa ngây thơ nhưng rất có cá tính. Tiếc rằng cô ấy đã có bạn trai. Đúng là hoa đẹp đều có người nhanh tay cướp lấy – Quốc Anh vừa ăn vừa liếc nhìn về phía bàn của Hải Quỳnh than thở, Hải Quỳnh và Khánh Vũ ăn cơm khá vui vẻ và hạnh phúc, Khánh Vũ rất yêu thương Hải Quỳnh chăm sóc cho cô rất kỹ. Cậu vừa gắp thức ăn ngon cho cô, vừa bóc vỏ tôm, thể hiện sự galant tuyệt hảo của người bạn trai, khiến nhiều người nhìn thấy đều ngưỡng mộ Hải Quỳnh.

- Mau ăn đi, ở đó mà than với thở. Để ý chuyện người ta làm gì – Tần Phong khẽ trách bạn. Nhưng thật chất cậu mới là người liếc nhìn về phía đó nhiều nhất.

Nhìn nụ cười rạng rỡ của Hải Quỳnh, ánh mắt tinh nghịch của cô nhìn Khánh Vũ, bất giác nhói tim. Đã từng có lúc nụ cười và ánh mắt đó thuộc về cậu.

Cả buổi chiều hôm đó, tâm hồn Tần Phong đều treo ngược lên cành cây, k


XtGem Forum catalog