
a người cố vấn là Phong, Vũ, Hàn chuẩn bị.
Hai tên nhóc con họ Âu Dương kia thật thông minh, chỉ cần nghe qua một lần đều đã hiểu.
“Xì... xì... xì...”
Một làn khói trắng nhẹ bay vào phòng ngủ của Âu Dương Quân. Thanh Y vừa phát hiện thì liền động mình trở dậy. Nhưng lập tức, cô đã bị Âu Dương Quân ấn trở lại, nằm yên trên giường tiếp tục giả vờ ngủ.
Ngoài ban công có tiếng động nhẹ.
“Cạch!”- Cửa ban công đã bị mở.
Qua làn khói trắng mỏng, thấp thoáng thấy bóng của hai tiểu yêu quái. Chúng bịt mặt đen như mấy tên cướp ngân hàng, lom lom nhòm ngó một hồi rồi mới tiếp cận mục tiêu.
Âu Dương Nguyệt giọng non nớt nhỏ nhẹ: “Anh hai, làm sao mang mẹ ra bằng đường ban công được? Quăng xuống sao?”
Âu Dương Minh: “Em ngốc quá! Trở ra ban công làm gì? Đường hoàng mở cửa chính mà đi!”
Nghe được câu này, trong bóng tối, Âu Dương Quân mỉm cười, nói khẽ vào tai Thanh Y: “Phong cách như thế mới đúng là con của anh!”
Thanh Y không nói gì, chỉ đưa tay thúc nhẹ vào bụng anh, ý bảo giữ yên lặng. Cả hai lại nhắm hờ mắt.
Một góc đệm bị lún xuống, đoán là hai tên quỷ nhỏ kia đã mò lên giường rồi!
Âu Dương Nguyệt: “Anh hai, chiếc đệm này của thật mềm quá!”
Âu Dương Minh: “Đúng vậy! Nó còn to hơn cái của anh em mình!”
Thanh Y mỉm cười, đúng là con nít.
Âu Dương Nguyệt lật một góc chăn: “Anh hai, cái chăn này cũng thật ấm nữa!”
Âu Dương Minh: “Đâu nào? Em nằm dịch vào để anh xem!”
Hai tên nhóc con đi cướp mẹ thế mà quên mất, chạy vào nghiên cứu đống chăn đệm hồi lâu rồi cứ thế ngủ luôn.
Một chiếc giường rộng nằm bốn người ấm áp...
Lúc mùa hoa đào ngập tràn Nhật Bản cũng là khi hạnh phúc lần thứ hai trở lại với Âu Dương Nhật.
Lúc ngang qua vườn đào hồng trắng tuyệt đẹp, anh chợt phát hiện một cô gái nhỏ nhắn đứng dưới hàng cây ngắm hoa.
Chỉ một thoáng lướt nhẹ thôi mà tim anh bỗng lệch nhịp.
Đôi mắt cô như những viên pha lê phát sáng. Làn da trắng hồng, mịn màng. Mái tóc đen tuyền như dòng thác được buộc cao lên trông thật năng động và đầy sức sống.
Như bị thôi miên, anh không ý thức gì mà cứ từng bước nhẹ nhàng tiến đến gần hơn, sợ rằng nàng tiên kia nếu bị kinh động sẽ bay mất. Khoảng cách càng gần, hương thơm trên người cô gái đặc biệt ấy lại càng mạnh mẽ đẩy đi hương đào đang phảng phất xung quanh, cứ thế quyện chặt lấy tim anh, khiến nó đánh trống giục liên hồi.
Thế nhưng, ai ngờ khi cánh tay anh còn chưa kịp chạm đến bờ vai mảnh khảnh kia đã bị cô xoay người tóm chặt. Nếu không phải anh, một người với khả năng ứng biến đầy mình và thể lực không hề thiếu mà là kẻ khác, chỉ sợ một cú bẻ tay này đã khiến đối phương gãy cả xương.
Lúc bị anh ép vào gốc cây, đôi mắt cô thoáng động như đang suy nghĩ gì rồi chợt rưng rưng khóc. Chỉ trong khoảnh khắc nhưng những điều đó đều không qua lọt khỏi con mắt tinh tường của anh. Tuy nhiên, dù biết cô chỉ đang dùng khổ nhục kế nhưng nhìn đôi mắt chỉ chực trào khóc kia, anh cảm giác mình thật sự là kẻ có tội.
- Anh muốn bắt cóc tôi sao?
Đôi môi hồng như cánh đào khẽ mấp máy.
- Bắt cóc?
Tại sao cô lại nghĩ anh đến để bắt cóc?
Một tia sáng vụt qua đầu anh. Dù sao vườn đào này là do anh quản lí, nếu không phải có đặt chỗ trước thì dưới sự kiểm soát nghiêm túc của nhân viên anh thì sao có người dễ dàng vào đây. Vậy là anh đành ngụy biện một lí do cho hành động bất lịch sự của mình.
- Tôi là quản lý ở đây! Vườn hoa đào này là do tôi đầu tư xây dựng để phục vụ cho những người muốn yên tĩnh thưởng cảnh. Hôm nay, nghe nhân viên thông báo rằng có vị khách nam muốn đặt chỗ, tôi vô tình đi ngang qua lại thấy cô ở đây, cứ tưởng cô đi nhầm do vườn đào này chia ra nhiều khu vực. Tôi chỉ định đến hỏi thăm, không ngờ khiến cô hiểu lầm. Thật xin lỗi!
Nói xong, anh liền buông cô ra, trên tay vẫn còn vương hương thơm của cô cùng một cảm giác khó tả.
- Tôi có thể hỏi tên của cô không? Nếu được tôi xin gửi quà để xin lỗi!
Anh đâu thể dễ dàng bỏ qua cơ hội được tiếp cận làm quen cô.
- Tôi là Lý Thanh Y. Về chuyện này anh không cần quá để tâm đâu. Đúng như anh nói đây chỉ là hiểu lầm thôi mà, hơn nữa còn là do tôi chưa rõ đầu đuôi đã ra tay trước. Tôi mới là người nên xin lỗi.
Lý Thanh Y! Một cái tên thật hay, nghe như tiếng nhạc êm dịu, mát lạnh lướt vào tai.
Lúc cô chưa kịp hỏi tên anh thì hai người đã phải tạm biệt. Tuy nhiên, trước lúc rời đi anh không quên dặn dò thuộc hạ theo dõi để sau này tìm cô gặp lại.
Nhưng trời không chiều lòng người, anh mất dấu cô...
Thời gian tiếp theo ở Nhật, sau lần cùng Thanh Y ăn cơm thì anh đã ít nhiều chiếm được thiện cảm của cô. Ít ra, cô không còn có vẻ đề phòng anh như trước.
Tuy Âu Dương Quân đã cảnh cáo nhưng anh đâu phải loại dễ dàng rút lui. Dù sao anh cũng có được số điện thoại của Thanh Y, chỉ cần cô không chán ghét anh mà t