
nh Y trong vườn đào.
Một cô gái với đôi mắt trong như pha lê đang ngẩn ngơ ngắm nhìn những cánh đào bay lả tả. Cô tưởng như là cô gái yếu mềm nhưng lại có thể tấn công nhanh chóng và chính xác.
Trái tim sau nhiều năm phẳng lặng của anh nay lại dậy sóng.
Hôm đó, tuy anh bỏ đi nhưng đã cho người theo dõi cô. Không ngờ bọn ăn hại đó lại không thể theo nổi tốc độ của chiếc BMW đưa cô đi.
Anh bỏ công tìm cô suốt một tuần nhưng không hề có chút manh mối. Cô cứ như đã bốc hơi khỏi Nhật Bản.
Đến hôm nay, khi anh đã không còn hi vọng tìm được người con gái khiến anh rung động ấy thì cô lại bất ngờ xuất hiện. Cô bước vào phòng tiệc như một thiên thần đen xinh đẹp và quyến rũ bên cạnh kẻ mà anh luôn căm ghét, Âu Dương Quân.
Thật là ông trời đã quá trêu ngươi!
- Lần này tôi sẽ không để em đi, Lý Thanh Y!
Âu Dương Nhật tự nói với bản thân rồi rời khỏi buổi tiệc đang còn nhộn nhịp.
---
Ở một góc khác của căn phòng rộng lớn, Thanh Y rụt rè theo sau Âu Dương Quân. Anh đang tiếp rượu của những doanh nhân khác.
Đến khi tất cả đi hết, Âu Dương Quân mới quay sang nhìn ly rượu trên tay cô.
- Sao không uống?
Giọng anh không cao không thấp khiến cô chẳng tài nào đoán nổi tâm trạng hiện giờ của anh mà ứng phó.
- Chẳng phải anh không cho phép tôi uống rượu nữa rồi còn gì!
Cô nhẹ nhàng đáp lời, dùng gương mặt tội nghiệp cùng đôi mắt ngấn nước như chực trào ra phô diễn.
Nhưng những chiêu thức đó sao qua nổi mắt Âu Dương Quân.
Anh lại hỏi:
- Tôi nói gì cô cũng nghe sao?
- Đương nhiên, vì anh là ông chủ của tôi!
Thanh Y nhanh miệng và biết điều lấy lòng anh. Thật ra câu nói của cô vẫn còn một nữa đó là:
“Và vì anh vẫn đều đặn hằng tháng gửi tiền vào sổ tiết kiệm của tôi!”
- Nếu tôi bảo cô không được gặp hắn ta nữa ?
Thanh Y thừa hiểu “hắn ta” mà anh nhắc đến.
Cô không hề có chút ấn tượng gì với Âu Dương Nhật cho đến khi biết anh ta chính là người phản bội Âu Dương Quân. Vừa nãy, anh ta lại còn chọc giận Âu Dương Quân khiến cô một phen hết hồn điêu đứng. Cô không ăn miếng trả miếng đã may cho anh ta rồi, còn muốn gặp làm gì!
- Tôi và anh ta đâu quen biết gì nhau, tất nhiên sẽ không gặp lại!
Âu Dương Quân bây giờ mới mỉm cười.
Vừa lúc ấy, nhạc lại nổi lên, một điệu Valse nhẹ nhàng.
Mọi người lần lượt từng cặp tiến vào trung tâm căn phòng lớn cùng nhau khiêu vũ. Âu Dương Quân cũng kéo Thanh Y tiến vào.
Khoảng cách giữa hai người bây giờ khiến Thanh Y có chút bối rối. Tay anh đặt lên vòng eo nhỏ nhắn của cô, tay cô lại đặt lên vai anh.
Cô đã từng khiêu vũ với Âu Dương Quân lúc ở Anh. Lần đó tuy là cô đang bị anh truy đuổi nhưng không hề hồi hộp lo sợ đến nỗi tim đập loạn như bây giờ.
“Có lẽ gần đây mình ăn thiếu dinh dưỡng khiến tim không khỏe, sau này phải chú ý ăn uống lại mới được.”
Dù đã viện lí do nhưng Thanh Y không kiềm được mà ngước lên nhìn gương mặt tuấn mỹ trước mặt.
Gương mặt ấy như được điêu khắc từ băng ngàn năm, tuy đường nét tinh tế nhưng luôn phủ một lớp lạnh. Lông mi anh thật dài che đi một phần ánh mắt đang ẩn nhiều suy nghĩ.
Đột nhiên gương mặt ấy từ từ đến gần cô trong khi đầu óc cô vẫn còn bất động. Đôi môi anh khẽ cười tà mị:
- Liệu tôi có nên thu phí bảo trì gương mặt mình vì đã bị cô nhìn đến thủng vài chỗ không?
Thanh Y nhìn Âu Dương Quân đến thất thần, ngay cả khi bị anh phát hiện vẫn chưa chịu tỉnh.
Thật chẳng còn mặt mũi nào nữa! Cô xấu hổ cúi gầm mặt.
Thấy vậy, Âu Dương Quân mỉm cười hứng thú nhìn cô hồi lâu.
Anh bất ngờ chuyển tư thế ôm trọn cô vào lòng, để tai mình áp sát tai cô.
Hành động bất ngờ hết sức mờ ám này của anh khiến Thanh Y cứng người, mặt nóng ran.
Cảm nhận được sự thay đổi của cô, Âu Dương Quân lại cười âm hiểm, ôm cô chặt hơn.
Thanh Y lại được dịp hoảng hồn đưa tay đẩy anh ra thì anh đột nhiên lên tiếng, chất giọng trầm và thấp:
- Kiểm tra hệ thống camera trong khách sạn cùng những người tham dự tối nay!
Đang ngu ngơ không biết anh đang có ý định gì thì cô lại nghe tiếng của Hàn vang lên phía bên tai đang bị anh áp chặt:
“Giám đốc công ty quảng cáo Stars vừa mới được phát hiện trong một căn phòng ở tầng ba của khách sạn nhưng danh sách khách mời đã đến đủ.”
Vậy là có người đã giả làm ông ấy để vào đây?- Thanh Y chợt hiểu ra.
Âu Dương Quân phát hiện khả nghi nên mới dùng tư thế thân mật này vờ như đang nói chuyện với cô để liên lạc cho Hàn. Anh cũng biết hôm nay cô bỏ chiếc hoa tai là thiết bị liên lạc ở nhà để mang vào đôi bông tai phù hợp hơn.
Thanh Y đang suy nghĩ thì nghe thấy giọng khẩn trương của Vũ. Anh cũng đã đến Nhật Bản cùng bọn họ.
“Anh Quân, có bom hẹn giờ trong thang máy!”
- Mang trực thăng đến!
Âu Dương Quân ngắt lời Vũ rồi nói với