
trên gót giày cao mảnh, đây là lần thứ tư thói quen hình thành từ cuộc ly biệt đầu tiên bỗng chốc quay về. Lần thứ nhất vào ngày lễ Tạ Ơn nhận được quà từ Gaza hoang phế - lần thứ hai, người nơi Tây Phi nắng cháy chẳng giữ trọn lời hứa về thăm nhà trong đêm Bình An – lần thứ ba cách đây không lâu. Cô thở dài chua chát như thầm thừa nhận cuộc chơi này đã dần vượt ngưỡng kiểm soát, rồi toan cất bước, quay đi...
“The lights are slowly fading down
There's no one else, just you and me
Nothing ever changed
I see your faces in the crowd
It seems I know each one of you
For all my life...”
Giữa tiếng dương cầm quặn thắt mang theo cả những cấu cào xen lẫn yêu thương diệu vợi, bài hát “A moment in a million years*” vang vọng, qua âm giọng trầm khàn của trai đẹp níu bước chân sững lại, nó khiến tim cô co rúm sợ hãi, vòm họng nghẹn đắng. Cô đã chia sẻ bài hát này lên trang cá nhân đến hơn mươi lần và anh chưa bao giờ là người yêu âm nhạc. Từng câu từng chữ trôi qua thanh quản của anh, trầm bổng gào thét điên dại, thầm thì nỉ non nhưng chẳng hề hờn oán hay trách cứ. Mười ngón tay anh lướt trên phím, đầu hơi nghiêng về bên trái, mắt nhắm hờ. Dưới ánh đèn vàng nhạt nhòa, cô trơ nhìn anh, hốc mắt bất giác cay xè...
“I wish this night could last forever
But it's time to go
I saw you laugh, I saw you cry
All for one and one for all
Nothing ever changed
The way you sang just blew my mind
It gave me chills from head to toe
What a glorious night
To me it could have lasted forever
But it's time to go
A moment in a million years
Is all I've got for you
A moment in a million years
To make some dreams come true
A moment that I won't forget
Until the day I die
A moment in a million years
Called life
The bus is waiting right outside
To hit the road and once again
I leave you all behind
I chase another dream tonight
And by the time you'll be home
I'll be far away
Nothing seems to last forever
It's time to go
A moment in a million years
Is all I've got for you
A moment in a million years
To make some dreams come true
A moment that I won't forget
Until the day I die
A moment in a million years
Called life!”
Câu lời đã dừng! Âm thanh đã dừng! Thời gian đã dừng! Cuộc sống đôi khi chỉ tồn tại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, đủ để thắp sáng triệu năm dài đằng đẵng về sau...
*******
Chiếc Yukon mang biển đăng kiểm “006-27” dừng trước căn nhà có hoa điệp vàng. Trai đẹp nhoài người ra ghế sau, từ túi áo khoác ngoài lấy ra chiếc hộp gỗ rồi chậm rãi ngồi thẳng lưng, nghiêm nghị nhìn cô bằng ánh mắt nửa dỗ dành nửa áp đặt: “Đây là quà sinh nhật của em!” Sáng nay khi rời khỏi căn hộ, cô cố tình để lại tất thảy mọi vật dụng không do mình mang đến, chỉ lấy đi sợi dây đeo cổ cùng nhành Cát cánh thủy tinh - anh hiểu nguyên nhân song vẫn muốn cố chấp thêm lần nữa.
Cô lặng nhìn chiếc hộp gỗ giây lát và mím môi lắc đầu: “Món quà quá quý giá, tôi không thể nhận. Xin lỗi...”
Bàn tay cầm chiếc hộp kia đã được thu về khi trai đẹp nhìn vào ánh mắt rất buồn của cô, nỗi buồn ấy còn hiện diện ngay trong hơi thở yếu ớt. Dẫu biết là không nên, là nhẫn tâm nhưng quả thật, một niềm vui nho nhỏ vừa nhen lên trong tâm trí anh. Nếu không cảm nhận được nỗi buồn kia, có lẽ anh sẽ khiến cô tổn thương sớm hơn thời gian dự định. Vành môi dày, rõ nét khẽ máy động, tạo thành hàm ý bao dung, che chở.
Hàm ý kia bao phủ nét mặt trai đẹp khi anh một tay che bên trên, một tay dìu cô bước xuống xe. Hôm nay, cô mặc một chiếc đầm xòe ngang gối, xanh màu trời, mái tóc dài vừa chấm vai buộc lơi, khoe ba ngấn cổ cao gầy thanh tú cùng sợi dây đeo quấn thành hai vòng lệch. Vực mắt sâu không đáy mê say ngắm nhìn cô đủ lâu, trước khi kéo cô vào vòng tay mình, âu yếm đặt lên vầng trán lòa xòa những sợi tóc mai một nụ hôn bảo hộ.
Đôi vai khẽ run rẩy trong vòng tay ấm áp, vững chắc đã thành xa lạ. Cơn lạnh lẽo tự đâu ùa đến, giăng mắc khắc cõi hồn loang lổ sắc màu từ ly tím thẫm, khiến cô lần lựa mãi mới ngước nhìn lên. Nụ cười gượng chợt hẫng trên môi khi bốn ánh mắt chạm vào nhau, một câu tạm biệt chỉ ba chữ cũng thành tảng băng nghìn cân. Rồi trong phút chốc ngượng ngập ấy, tay cô chợt vô tình chạm tay vào sợi dây đeo cổ: “Tôi có điều này muốn hỏi...” Cô ngập ngừng, nửa muốn tiếp tục nửa lại muốn thôi: “Vào trung tuần tháng Sáu vừa qua, tôi nhận được món quà vô danh – đó là một sợi dây cổ ngắn, cẩn đá quý. Có phải anh...?”
Trai đẹp gật nhẹ: “Chúng ta gặp nhau vào tháng Sáu! Món quà ấy, em nhất định phải giữ.”
Ngữ khí của trai đẹp dẫu vẫn dịu dàng nhưng toát lên thứ quyền lực khiến cô không