The Soda Pop
Đồ Tồi, Tôi Yêu Anh

Đồ Tồi, Tôi Yêu Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322524

Bình chọn: 8.5.00/10/252 lượt.

i mày, bộ ko muốn
“đong zai” hả?

- Đc rồi! ……Ê nhưng mà mày cũng có mặc váy đâu? Sao bắt tao mặc hả?

- Buồn cười nhỉ? Phong cách đầy cá tính của tao rồi, váy vủng gì ở đây hả?

Công nhận, nó nhìn con bạn với chiếc quần tụt đen, chiếc áo cánh tôm
trắng với áo gi-le đen, cùng phụ kiện là cái cavat đen đính đá, thực sự
trông con nhỏ thật cá tính. (đây là Cỏ dựa theo phong cách ăn mặc của
mấy girl lớp Cỏ đấy, biết đâu ai trong số những người đang đọc truyện
nhận ra thấy tác giả là ai! hiiiiiiiiiii) Tông màu đen trắng nhỏ Trang
mê lắm mà! Lần đầu tiên nó phát hiện, nhỏ Trang cười rất xinh. Nó ước gì nó cũng có đc nụ cười của nhỏ bây giờ, vô tư và hồn nhiên như nó ngày
nào!

- Ê, ko thay đi đứng đó ngắm tui hoài, chai hết cả mặt rồi!

- HIIIIIIIIIII, rồi, tôi thay liền mà!

- Ủa sao vừa in thế này? – nó súng sính trong chiếc váy bước ra chỗ nhỏ Trang.

- Thì tao thuộc lòng cỡ của mày mà!

- Hả?

- Hiiiiiiiiiiiii. Mà công nhận tao có con mắt tinh tường, nhìn là
biết bà chị họ tao và cái vóc dáng lùn tè của mày chung cỡ nhau!

- Này, mày đừng có mà xỏ xiên nhé!

- Hiiiiiiiiii. Thôi lại đây nhanh, tao còn make up cho. Chứ để cái mặt trơ chán bóng kia mà đi dự tiệc à?

****

- Mày ơi, đây là tao thật à? – Nó ngắm mình trc gương. Một con nhỏ
trong chiếc váy bồng trắng, chiếc giày con gót trắng đính đầy đá, mái
tóc đen dài đc thả tự nhiên, làn da đã trắng giờ đc phủ thêm lớp phấn
hồng trông căng đầy sức sống, đôi má hồng hây hây trên khuôn mặt bầu
bĩnh, trông mà chỉ muốn cắn một cái, cái miệng nhỏ xinh với lớp son
dưỡng hồng căng mọng, đôi mắt đen, to tròn trông iu kinh khủng. Trông nó cứ như một thiên thần thực sự!

- Sao thấy tay nghề của tao thế nào?

- Tao ko nhận ra mình nữa!

- Con điên ko phải mày thì ai hả! Mà cũng công nhận trông mày đẹp thật!…………. Thôi đi thôi, muộn mất!

- Ê mày có mang lọ xịt cay ko?

- Mang làm gì?

- Thì hai đứa mình xinh đẹp thế này ra ngoài đường rất dễ gặp kẻ xấu!

- Mày ở trên đấy có mát ko? Xuống đi, ko chóng mặt chết giờ! Đúng là trẻ con thường hay có trí tưởng tượng!

- Ê, con kia đứng lại, mày dám nói xấu tao à?….

- Ê, đừng có chạy, gãy guốc, rách váy, bay mất son phấn bi giờ………..!

- Kệ, đứng lại mau……… con nhỏ kia……………

****

Khắp căn phòng rộng lớn đc trang hoành đẹp đẽ vô cùng với những chùm
bóng bay đủ màu sắc, những sợi dây kim tuyến lấp lánh, những ngọn nến
lung linh. Cây thông noel to đoành với bao nhiêu đồ trang trí. Căn phòng chật kín, mọi người đến rất đông. Không khí noel tràn ngập khắp nơi.
Đâu đó trong những góc nhỏ, nó lại nhìn thấy người ta trao quà cho nhau, những nụ cười căng đầy trên môi, những ánh mắt sáng niềm vui. Tất cả
hòa vào những khúc nhạc giáng sinh ấm áp. Nó chợt nhớ ra rằng, ba mẹ nó
chưa tặng quà giáng sinh cho nó. Chắc tại ba bận với công việc mới, mẹ
chắc cũng ko để ý! Con nhỏ Trang nữa. Nó đã tặng quà nhỏ ấy rồi mà. Sao
ko thấy nhỏ ấy đưa quà cho nó nhỉ! Đừng nói món quà nhỏ ấy tặng là chiếc váy mượn của bà chị họ đấy nhé! Cả Vĩnh Quân nữa, chắc giờ anh ấy đang
sung sướng bên cạnh Diệu Lan. Có lẽ hôm nay họ sẽ trao cho nhau những
món quà đẹp nhất. Món quà của tình yêu thì đúng là đẹp đẽ và ngọt ngào
nhất còn gì. Nó thấy lòng nặng trịu. Đêm noel sao buồn thế này?…… Chợt
nó giật mình bởi giọng nói của Vĩnh Quân vang trên sân khấu.

- Sau đây tôi xin gửi tặng bài hát này đến người con gái mà tôi yêu,
người con gái mà tôi đã chót để cô ấy rời xa mình mà tôi ko biết nắm lấy cơ hội. Tôi chỉ muốn nói rằng tôi yêu cô ấy, yêu rất nhiều! – Mọi người ồ lên, tất cả hướng con mắt về phía Diệu Lan – người con gái trong bộ
váy dạ hội kim tuyến rực rỡ và nổi bật. Vĩnh Quân bắt đầu cất giọng hát
đầy ngọt ngào, ấm áp…… – Đã bao ngày qua, nhớ hơi âm đôi bàn tay, nhớ nụ cười và đôi mắt dễ thươg. Xuân tàn hạ sang, cách nhau đã bao mùa trăng, anh nhớ em đêm ngày ngóng trông. – Nó nghẹn ngào, hai hàng nước mắt chỉ muốn trực rơi ra, nhưng nó cố kìm, nó ko khóc, nó đủ mạnh mẽ mà! – Cớ
sao trời xanh, lứa đôi phải chia lìa nhau. Để hoa tàn, bầy chim cũng héo hon. Mưa buồn nhẹ rơi nói thay lời anh nhớ em. Mong ngày em trở về gần
bên anh. Viết lên trên trời cao những lời yêu em. Viết lên những bài ca
dành tặng riêng cho em. Bao ngày xa cách nhau trời đêm như thiếu trăng.
Bao ngày mong nhớ em làm con tim anh khô héo. – Nó nhớ những lúc đc hạnh phúc bên Vĩnh Quân, nó khao khát đc trở lại những ngày đó. Nhưng….Nó
thấy tim mình đau nhói, nước mắt đã trào ra. Nó thấy Diệu Lan đang cười
sung sướng. Nó thấy Vĩnh Quân hát với tất cả tình cảm chất chứa trong
lòng. Từng lời từng lời cứ rội cả vào tim nó. Cũng phải thôi, họ đang đc sống trong tình yêu, họ đang yêu, và họ đang hạnh phúc. Nó thấy mình
sao ích kỉ thế? Nó thấy mình đã quá mệt mỏi rồi! Yêu một người thì đau
khổ vậy sao? Người ta nói, yêu một người là hạnh phúc khi nhìn thấy
người ấy hạnh phúc chứ ko phải là có đc người ấy